Toàn Quân Liệt Trận

Chương 19. Không cần ngươi quản (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lâm Diệp nhìn lên bầu trời, đám mây trắng không chút khiếm khuyết kia càng nhìn càng giống khuôn mặt hiền từ của bà bà.

Dường như trong mây vẫn còn có âm thanh truyền tới, chỉ truyền vào tai của một mình Lâm Diệp.

"Đừng làm loạn, bà bà không cho phép con làm loạn."

Lâm Diệp mỉm cười, tự nhủ: "Ừ, không làm loạn, trong lòng con có dự tính."

Sáng sớm hôm sau, Lâm Diệp cùng Lão Trần đi ra ngoài, hắn đi đến võ quán, Lão Trần đi đến quán hàng.

Khi đi trên đường, Lão Trần rõ ràng sững sờ một chút, sau đó lẩm bẩm một tiếng: "Sao lại có nhiều sọt như vậy?"

Hai bên đường, cứ cách một đoạn lại có một chiếc sọt tre, trên mỗi chiếc sọt đều có ba chữ viết xiêu vẹo - 'Đao' sọt rác.

Lão Trần nghi hoặc nói: "Đao sọt rác là gì?"

Lâm Diệp: "Tiến bộ, chẳng qua là vứt rác."

Lão Trần: "Công tử, ngươi đang trêu chọc ta đúng không?"

Lâm Diệp nhịn không được, hơi nhếch khóe miệng: "Là vứt rác*, chữ 'vứt', có lẽ là không biết viết, cũng coi là làm khó bọn họ rồi."

(*): Trong tiếng trung, chữ 刀 (đao) và 倒 (đổ, vứt) có phiên âm gần giống nhau.

Đi được một đoạn, đến nơi Lão Trần thường làm hàng, đột nhiên nghe thấy tiếng ồn ào.

Một thanh niên chạy ra khỏi nhà, lợi dụng lúc trời còn chưa sáng, xung quanh ít người, cầm một cái gầu xúc, hắt vỏ dưa, vỏ đậu phộng và tro trực tiếp ra trên đường.

"Mẹ kiếp!"

Cao Cung nhảy tới, dùng tay trái lành lặn nắm lấy tai chàng trai trẻ: "Con mẹ ngươi, có phải muốn chết không? Vậy mà lại dám tùy tiện vứt rác?"

"Nếu hôm nay không khiến ngươi nhớ kỹ quy tắc thì lão tử không phải người trong hắc đạo, tát hắn cho ta!"

Bốp bốp bốp, sau mấy cái tát, Cao Cung chỉ vào đống rác trên mặt đất và hét lên: "Dọn sạch ngay cho lão tử rồi đổ vào trong sọt rác, bỏ sót chút nào thì lấy cái lưỡi chết tiệt của ngươi ra mà liếm cho lão tử."

Lão Trần sửng sốt, trừng mắt ngây người, miệng há to, nhất thời bị sốc.

Lâm Diệp giơ tay lên và vỗ nhẹ vào vai Lão Trần, nhắc nhở một câu: "Ông đừng vứt rác lung tung, bọn họ là người trong hắc đạo, rất hung dữ."

Ta không đùa.

Nghiêm Tiển Ngưu phần lớn thời gian cũng được gọi là sư phụ đạt chuẩn, dù sao thì lúc ông ta có tiền uống rượu quả thực cũng không nhiều.

Võ quán của ông ta cũng chưa từng có ai tới cửa gây rồi, từ lúc mở võ quán đến nay, không thấy ai là người ngoài địa bàn.

Nguyên do của việc này không liên quan gì đến Nghiêm Tiển Ngưu, một là vì vợ ông ta quả thực rất hung dữ, hai là vì tổng bổ của Vân Châu Thành là anh vợ của ông ta.

Tầng quan hệ này lại có thể dẫn đến một trong ba phỏng đoán lớn ở ngõ Thảo Mạo, đường Vĩ Nam, khu Tây Nam Thành, Vân Châu Thành.

Vì sao Lôi Hồng Liễu lại yêu được Nghiêm Tiển Ngưu?

Một trong ba phỏng đoán lớn khác của đường Vi Nam, Vân Châu Thành là liệu có phải Nghiêm Tiển Ngưu có điểm gì đó hơn người không?

Một nhóm phụ nữ buôn chuyện luôn nói rằng các ngươi nhìn Lôi Hồng Liễu kia sau khi thành hôn phong tình vạn chủng là biết gì rồi.

Nhưng Lôi Hồng Liễu lại nói, Nghiêm Tiển Ngưu là một tên khốn nạn, nát rượu, xương mềm, cứng mồm cứng miệng.

Có lẽ là bởi vì lần trước Lâm Diệp mua thuốc tỉnh rượu nên thái độ của Nghiêm Tiển Ngưu đối với hắn cũng tốt hơn một chút.

Trong giờ học buổi sáng, ông ta nói với Lâm Diệp rất nhẹ nhàng: "Về phần võ thuật, nếu không hiểu thì hãy hỏi ta. Nếu ta cũng không hiểu thì đi hỏi sư nương ngươi, sư nương ngươi mà cũng không hiểu thì đừng hỏi bừa nữa."

Lâm Diệp biết rằng mình không thể lên nổi đài với chút công phu mà mình tự học được, Nghiêm Tiển Ngưu chỉ là một người có xuất thân là lão binh, nhưng đệ tử mà ông ta dạy ra - Trần Vi Vi, Lâm Diệp đánh không lại.

Mạc Ngô Đồng nói rằng thực lực của Trần Vi Vi không nằm trong top 10 của võ quán.

Không rời khỏi tiểu viện nơi bà bà ở, không rời khỏi Vô Vi Huyện, Lâm Diệp thật sự không biết thế giới rộng lớn thế nào, con người cao thâm thế nào.

Không nói đến núi cao, mà núi có cao đến mấy thì con người cũng có thể đứng trên đỉnh núi.

Nghĩ xem Vân Châu Thành có nhiều người như vậy, thực lực của Nghiêm Tiển Ngưu có thể xếp thứ bao nhiêu?

Trong lúc luyện công, Lâm Diệp tò mò hỏi Mạc Ngô Đồng: "Thực lực của sư phụ là cảnh giới nào vậy?"

Mạc Ngô Đồng hỏi lại hắn: “Vậy đệ có biết võ học có bao nhiêu cảnh giới không?"

Điểm này thì Lâm Diệp biết rõ, dù sao người đến Thủ Thiện Khố lúc trước cũng nhiều như vậy, hắn không thích nói nhiều, nhưng lại thích nghe người ta kể chuyện.

Trước vương triều Đại Ngọc, võ học giang hồ có phân biệt đẳng cấp riêng, tuy nhiên kể từ khi Đại Ngọc lập quốc, thực lực trong giang hồ được phân chia dựa vào cách nói của quân đội.

Mọi luật lệ quy tắc trong giang hồ đều do quân đội đặt ra.

Mạc Ngô Đồng nói: "Nhập cảnh là Khải Minh, trên Khải Minh gọi là Hiển Cự, trên nữa thì ta chưa từng gặp."

Lâm Diệp hiểu rõ, trong võ quán này, người mạnh nhất có lẽ cũng là Hiển Cự, nhưng trên Hiển Cự còn có Bạt Tụy, trên Bạt Tụy còn có Võ Nhạc, trên Võ Nhạc còn có...

Lúc hắn đang trầm tư, Mạc Ngô Đồng tiếp tục nói: "Mỗi một cảnh giới chia làm sáu mang, người luyện võ ở Vân Châu Thành chúng ta cứ cách sáu tháng lại đến đại doanh của Bắc Dã Quân khảo thí kiểm tra một lần."