Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lâm Diệp nghe ra được từ trong lời nói của đứa trẻ bảy tám tuổi này có chút tự ti, thậm chí còn thuận tiện cười nhạo mình.
Mạc Ngô Đồng vẫy vẫy tay với đứa bé đó: "Đồng Chùy, lại đây."
Cậu bé đung đưa cái vòi voi nhỏ mà bước tới, trong miệng vẫn ngậm cái núm vú giả bằng gỗ.
Cậu bé chạy tới bên cạnh Mạc Ngô Đồng và hỏi: “Mạc ‘xư’ huynh, huynh gọi đệ có chuyện gì sao?"
Mạc Ngô Đồng chỉ vào Lâm Diệp và nói: "Từ hôm nay, đệ ấy chính là tiểu sư đệ của đệ, đệ ấy sẽ gọi đệ là sư huynh."
Cậu bé chỉ khoảng bốn tuổi, khuôn mặt đầy vẻ ngây thơ, đôi mắt long lanh, trẻ con ở độ tuổi này trong sáng đơn thuần.
Cậu bé giơ tay rút núm vú giả bằng gỗ trong miệng ra: "Lại lừa được một người nữa rồi."
Mạc Ngô Đồng quay đầu nhìn đi chỗ khác, Lâm Diệp nhìn chung quanh, các sư huynh cũng đều nhìn đi chỗ khác.
Tiểu sư huynh nói với Lâm Diệp: “Ta 'nhà' Tiết Đồng Chùy."
Sau đó cậu bé giơ núm vú giả lên và nói: "Đây là Nại Nại của ta, đệ có thử chút không?"
Lâm Diệp hơi nhíu mày lại, một lúc sau mới kiên quyết lắc đầu: "Không cần."
Đúng lúc này, đám người Lâm Diệp nghe thấy từ trong nhà truyền đến một tiếng nổ vang, sau đó là một tiếng thét chói tai.
Vẻ mặt hắn thay đổi, tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng lại nhìn thấy những người khác đầy vẻ gặp nhiều hóa quen.
Tiết Đồng Chùy vậy mà lại thở dài một hơi: "Haizz, thứ ngu ngốc này giấu đi mà cũng không giấu nổi, lại bị phát hiện rồi."
Nói xong, cậu bé nhét núm vú giả bằng gỗ vào miệng, rồi lắc lư chắp tay sau lưng và rời đi.
Giây tiếp theo, liền thấy cửa phòng mở ra, Nghiêm Tiển Ngưu thế như hổ vồ mà bay ra khỏi phòng, nằm bò trên mặt đất như gặm phân.
Tất cả đệ tử đều quay đầu nhìn đi nơi khác, ngoại trừ Lâm Diệp đang nhìn ông ta.
Nghiêm Tiển Ngưu đứng lên, phủi phủi đất trên người mấy cái, trừng mắt nhìn Lâm Diệp: "Nhìn cái gì mà nhìn! Vi sư là đang luyện công."
Sau đó ông ta lại hét lên với Mạc Ngô Đồng: “Mạc Ngô Đồng, dẫn tiểu sư đệ của ngươi đi làm quen võ quán, làm quen với các sư huynh một chút.”
Nói xong, ông ta lại nhìn về phía Lâm Diệp: "Vừa rồi ta đếm sai tiền, đưa nhầm lại cho ngươi mất hai lượng, ngươi lấy ra ta xem xem."
Lâm Diệp nghĩ rằng có thể ông ta lại muốn lừa tiền mình, nhưng hắn cần tỏ ra ngốc một chút, thế là lại lấy túi bạc ra.
Thế là Lâm Diệp trông như thể bị mắc lừa một lần nhưng không có khôn này cứ như vậy bị Nghiêm Tiển Ngưu cướp lấy khoảng hai lượng bạc từ trong tay.
Có điều nói đi cũng phải nói lại, với thực lực hiện tại của Lâm Diệp, muốn không bị Nghiêm Tiển Ngưu chiếm lợi là khó.
Nghiêm Tiển Ngưu lẽ thẳng khí hùng mà nói: "Đây là tiền phí ăn ở của ngươi."
Lâm Diệp muốn giả vờ ra vẻ rất kinh hãi, nhưng hắn lại không biết làm, nghĩ rằng có giả vờ cũng không chân thực, thế nên đành bỏ cuộc.
Ngiêm Tiển Ngưu nói: “Theo lý mà nói, tiền đã giao rồi, ở hay không chẳng phải là chuyện ngươi quyết sao, Mạc Ngô Đồng, nếu hắn muốn ở lại thì các ngươi ở cùng một phòng."
Mạc Ngô Đồng đáp: "Sư phụ, con biết rồi."
Nghiêm Tiển Ngưu chắp tay sau lưng đi ngang qua Ninh Châu đang ăn cơm, một tay cướp lấy nửa cái đùi gà kia: "Trẻ con ăn nhiều thịt như vậy không tốt cho sức khỏe."
Vừa dứt lời, một cây chổi từ trong phòng bay ra, đánh trúng vào sau đầu Nghiêm Tiển Ngưu.
Nghiêm Tiển Ngưu lập tức nhét đùi gà vào trong tay Ninh Châu: "Trẻ con nên ăn nhiều thịt."
Nhìn thấy Lâm Diệp đứng ở nơi đó không nói lời nào, Mạc Ngô Đồng vỗ vỗ vào vai Lâm Diệp: "Sau này đệ sẽ quen thôi."
Nghiêm Tiển Ngưu giả vờ đi dạo hai vòng, sau đó quay người chạy ra khỏi viện, như thể ông ta là kẻ trộm trong chính võ quán nhà mình.
Mạc Ngô Đồng nói: “Là cướp tiền của ngươi đi uống rượu rồi."
Lâm Diệp: “Sáng sớm đã uống rượu rồi?”
Mạc Ngô Đồng: "Sư phụ nếu có thể có chút tiền uống rượu thì còn quan tâm đến sớm muộn sao?"
Đang nói chuyện, một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp từ trong phòng đi ra, xét về dung mạo, giữa lông mày mang theo ba phần cuốn hút bảy phần là khí khái anh hùng, xét về tuổi tác thì khoảng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, kém Nghiêm Tiển Ngưu ít nhất mười tuổi.
Nàng ta có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt to, làn da đẹp, dáng người không có gì chê, đôi chân đủ dài và vòng eo đủ thon.
Lâm Diệp nghĩ xem làm thế nào mà Nghiêm Tiển Ngưu lừa được một nữ nhân như vậy về làm vợ?
"Sư nương!"
Những người trong viện nhìn thấy người phụ nữ đi ra đều cúi người hành lễ, thái độ còn cung kính hơn nhiều so với khi nhìn thấy Nghiêm Tiển Ngưu.
Lâm Diệp còn đang nghĩ rằng khí thế của sư nương này còn mạnh hơn Nghiêm Tiển Ngưu nhiều thì Mạc Ngô Đồng đã ấn cổ hắn xuống: "Mau gọi sư nương."
Lâm Diệp thuận thế cúi người: "Chào sư nương."
Sư nương cẩn thận nhìn Lâm Diệp, lập tức mỉm cười: "Thật đẹp trai, đẹp trai hơn các sư huynh của ngươi, lông mày này, thân hình này, khuôn miệng này..."
Nàng ta đưa tay nâng cằm Lâm Diệp lên: "Để sư nương nhìn kỹ một chút."
Lâm Diệp theo bản năng lùi về phía sau nửa bước, nhưng lại bị Mạc Ngô Đồng đưa tay đẩy lưng hắn, hắn nghiêng đầu nhìn Mạc Ngô Đồng, trên mặt Mạc Ngô Đồng đầy vẻ 'ngươi tin ta thì đừng lùi nữa'.