Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Cái này..."

Triệu Xích Thành chần chừ: "Cục trưởng, ngài không sợ gia tộc Mộ Dung giở trò sao?"

"Sợ? Tại sao phải sợ?"

Quách Thủ Nghĩa cười lạnh: "Dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người như vậy, gia tộc Mộ Dung còn mặt mũi nào mà chơi xấu?"

"Đi! Đi trao giải cho Lâm Lạc!"

"Rõ! Cục trưởng!"

"Nhận thua?"

Trần Bình An cũng nghệch mặt ra vì sốc.

Hắn đánh sống đánh chết với Mộ Dung Tuyết Ngân cả buổi trời cũng không thắng nổi, vậy mà tên tiểu tử kia chỉ cần đứng đó một cái, liền khiến nàng nhận thua.

"Không đúng."

Trần Bình An cau mày suy luận: "Mộ Dung Tuyết Ngân không phải là cô gái bình thường, nàng làm vậy tuyệt đối có thâm ý."

"Hay là nàng ta nắm được tình báo gì khác? Hoặc là có kế hoạch nào đó?"

"Dù sao thì Mộ Dung Tuyết Ngân cũng đâu phải loại con gái dễ dàng bị tình yêu làm mờ mắt."

"Mộ Dung Tuyết Ngân nhận thua? Là giả đấy chứ..."

Tại góc khán đài, Dương Hạo Nhiên với vẻ mặt như vừa ăn phải ruồi, căn bản không dám tin vào tai mình. Tên Lâm Lạc này rốt cuộc đã làm cái gì mà khiến Mộ Dung Tuyết Ngân phải đầu hàng?

"Chẳng lẽ lại là năng lực quỷ dị của tên tiểu tử đó? Hắn đã âm thầm khống chế Mộ Dung Tuyết Ngân..."

Nghĩ đến đây, Dương Hạo Nhiên không khỏi cảm thấy lạnh toát sống lưng, da đầu tê dại.

"Đáng chết! Sau này nhất định phải tránh xa tên này ra, may mà ta chưa đắc tội hắn quá sâu..."

"Không được! Hai tháng tới ta nhất định phải trốn kỹ, tuyệt đối không được để hắn tìm thấy!"

"Chờ hai tháng sau ta sẽ nhanh chóng đi học đại học! Để xem nào, trường đại học nào cách thành phố Tân Hải xa nhất nhỉ?"

"Đúng rồi! Đại học Đế Đô! Đúng đúng đúng!"

"Ta muốn đi Đại học Đế Đô! Đế Đô cách thành phố Tân Hải cả chục ngàn cây số, Lâm Lạc dù có lợi hại đến mấy cũng không thể đuổi tới tận Đế Đô mà lôi ta lên lôi đài được."

Trên lôi đài, Lâm Lạc cũng ngẩn người, trượng hai hòa thượng sờ không thấy đầu, kỳ quái hỏi: "Chịu thua?"

Mộ Dung Tuyết Ngân mỉm cười: "Lâm Lạc, ta biết ta không phải là đối thủ của ngươi, chịu thua thì có gì lạ đâu."

"Nếu ngươi muốn cảm ơn ta, thì mời ta một bữa tối nhé, thế nào?"

Lâm Lạc thuận miệng đáp: "Có thể."

"Quyết định vậy nhé!"

Mộ Dung Tuyết Ngân hưng phấn quay sang trọng tài: "Trọng tài, ta nhận thua rồi, còn không mau tuyên bố kết quả thi đấu sao?"

Trọng tài cũng đang ngơ ngác, ông ta dùng sức ấn tai nghe, nghiêng đầu lắng nghe chỉ đạo từ cấp trên, rất nhanh sau đó liền đưa ra quyết định.

"Được rồi!"

"Trận đấu này, tuyển thủ Mộ Dung Tuyết Ngân do trạng thái không tốt, xin chịu thua... Ờ ừm?"

Trọng tài lại khựng lại một chút, vài giây sau sắc mặt biến đổi, dưới ánh mắt kỳ quái của Lâm Lạc và Mộ Dung Tuyết Ngân, ông ta đợi thêm vài giây nữa mới lớn tiếng tuyên án:

"Trận đấu này, Mộ Dung Tuyết Ngân chịu thua! Người chiến thắng: Lâm Lạc!"

"Chúc mừng Lâm Lạc bạn học! Đã giành được chức Quán Quân của vòng khiêu chiến cá nhân kỳ thi đại học!!!"

"Oa! Quán Quân!"

"Lâm Lạc là Quán Quân! Ta không nghe nhầm chứ!"

"Ha ha ha! Lạc ca ngưu bức!"

"Trường Thập Nhị Trung là Quán Quân! Thập Nhị Trung lần này đúng là mộ tổ bốc khói xanh rồi!"

"Lần cuối cùng Thập Nhị Trung có được Quán Quân đã là chuyện của mấy chục năm trước rồi đấy!"

"Ha ha ha, cái tên Lâm Lạc này lấy được Quán Quân, có lẽ là lần có trình độ chuyên môn kém nhất trong mấy trăm năm qua ấy nhỉ, Á Quân cư nhiên lại tự nhận thua."

"Kệ đi! Lâm Lạc chính là Quán Quân! Tuyệt đối là hắc mã của năm nay a!"

"Ha ha ha ta kiếm bộn rồi!"

"Quán Quân! Quán Quân!"

Trên khán đài là một màn hoan hô vang dội, kẻ khóc người cười. Còn trên lôi đài, tình thế lại nhanh chóng thay đổi.

Mấy bóng người từ phía sau bước tới, nói một tràng những lời sáo rỗng chúc mừng Lâm Lạc. Và cuối cùng, tiết mục quan trọng nhất cũng đã tới.

Quách Thủ Nghĩa mỉm cười đi đến trước mặt Lâm Lạc: "Lâm Lạc bạn học, chúc mừng cậu đã giành được chức Quán Quân lần này."

"Cộng thêm chức Quán Quân của vòng khảo hạch đoàn đội ngày hôm kia, cậu chính là Trạng Nguyên danh xứng với thực của kỳ thi đại học thành phố Tân Hải năm nay!"

"Tiền bối quá khen."

"Anh hùng xuất thiếu niên!"

Quách Thủ Nghĩa cười phất tay, thị nữ phía sau vội vàng tiến lên.

"Những gì cậu làm hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu Quán Quân này."

"Phần thưởng này, cũng là thứ cậu nên được!"

Lâm Lạc kỳ quái nhìn chiếc hộp gỗ mà thị nữ đang bưng trên tay, hắn biết bên trong đó chính là phần thưởng vô địch của kỳ thi lần này. Thứ mà Đông Phương Hạ, Mộ Dung Tuyết Ngân, Trần Bình An và bao người khác tranh đoạt - Kỳ Vật Thế Giới! Mặc dù chỉ là một món Kỳ Vật Thế Giới đã bị hư hại!

"Đa tạ tiền bối..."

Lâm Lạc đưa hai tay nhận lấy chiếc hộp gỗ Quách Thủ Nghĩa đưa tới, trong lòng khẽ động. Thứ bên trong hộp gỗ này hình như là vật sống?

Kỳ Vật Thế Giới, lại là vật sống!?

Quách Thủ Nghĩa cười bắt tay Lâm Lạc, rồi quay người tạo dáng cho các phóng viên chụp ảnh. Một âm thanh rất nhỏ đột nhiên truyền vào tai Lâm Lạc:

"Lâm Lạc bạn học, tối nay có rảnh để lão già này chiêu đãi một chút không?"

...

Đêm tối.

Bên trong gia tộc Mộ Dung là một bầu không khí sầu vân thảm đạm.