Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Chẳng bao lâu, Collins dẫn Maxwell đến một hẻm núi nhánh ẩn mình trong Thung Lũng Tĩnh Lặng.
Trên đường đi, tất cả những người loài người họ gặp đều bị Maxwell giết một cách dễ dàng.
Còn những người không gặp phải, Collins chỉ thầm nghĩ rằng họ may mắn.
Hẻm núi này là nơi sinh sống của một số loài khỉ gai lưng xám, đội của Collins trước đó cũng đã đến đây săn bắn.
Không ngờ họ lại chạm trán với một cánh cổng không gian nhỏ.
“Đại Tướng, nó ở ngay phía trước,” Collins nịnh bợ quay đầu lại nói.
Maxwell gật đầu, ngẩng đầu nhìn sâu vào hẻm núi. Có lẽ vì sự xuất hiện của cánh cổng không gian nhỏ, loài khỉ gai lưng xám đã chạy biến đi không dấu vết.
Hai người không gặp phải bất kỳ sự cản trở nào, họ tiến sâu vào hẻm núi. Khi đến một khúc cua, Collins với nụ cười rạng rỡ nói: "Đại Tướng! Nó ngay sau khúc cua đó!"
Hắn ta quay người đi qua khúc cua. Tuy nhiên, khi nhìn thấy khoảng đất trống trước mặt, Collins sững người tại chỗ. Ngay lập tức, sắc mặt hắn ta trở nên tái nhợt.
Mồ hôi lạnh chảy ra, cơ thể hắn run rẩy dữ dội.
"Không thể nào!!"
Hắn vội vã chạy đến chỗ đất trống.
"Không có... tại sao lại không có... không thể nào! Nó chắc chắn ở đây mà!"
“Rõ ràng là mình đã đi ra từ đây!” Hắn ta lẩm bẩm, rồi nhớ ra điều gì đó và nhìn lên khúc cua.
Maxwell đã đi đến.
Ông ta cũng nhìn thấy khoảng đất trống không người. Nỗi sợ hãi bắt đầu bao trùm lấy Collins.
Hai chân hắn ta không còn sức, ngã gục xuống đất.
"Đại… Đại nhân... Tôi... tôi nói thật đấy, cánh cổng không gian nhỏ đó thực sự ở đây! Tôi không dám lừa ngài!"
Maxwell không nhìn đến Collins đang sợ hãi giải thích, mà đi đến trung tâm khu đất trống, cúi xuống và dùng găng tay kim loại đỏ sẫm của mình chạm vào những dấu vết lộn xộn trên mặt đất.
Hắn xoa xoa một ít đất khô nứt nẻ và nhíu mày.
Một lúc sau, ông thở dài và từ từ đứng dậy. Maxwell liếc nhìn Collins đang mồ hôi ướt đẫm vì sợ hãi, rồi nói: “Cánh cổng không gian ở đây đã biến mất.”
Collins ngừng lẩm bẩm giải thích. Hắn ta ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Maxwell.
“Ngài… ngài tin tôi sao?”
Hắn ta không thể tin nổi, nhưng có vẻ như mình không phải chết?
Lần đầu tiên Collins cảm thấy cuộc sống thật đẹp đẽ! Không… đây là lần thứ hai. Lần đầu tiên là cách đây vài ngày. Ở Lam Tinh, trên đồng cỏ xám, trước mặt pháp sư tập sự đó.
Maxwell không hề thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Sự thật là như vậy."
Collins thấy Maxwell thật sự không có ý trách mình, thở phào nhẹ nhõm.
Hắn ta lại có sức lực, cố gắng đứng dậy.
“Nhưng đại nhân, tại sao cánh cổng không gian này lại biến mất?”
Collins không kìm được sự tò mò trong lòng.
Maxwell nheo mắt nhìn vào khoảng đất trống. “Có rất nhiều khả năng. Cánh cổng không gian nhỏ vốn không ổn định, rất khó tồn tại lâu dài. Có thể nó đã biến mất tự nhiên.”
Nói đến đây, hắn ngừng lại, như đang tự nói với chính mình: “Tất nhiên, cũng có thể là do con người.”
“Con người?!”
Collins giật mình, kinh ngạc thốt lên.
“Sinh vật sống có thể tạo ra cánh cổng không gian sao?! Vậy phải mạnh đến mức nào chứ?!”
Collins vừa kinh sợ vừa không khỏi cảm thấy thán phục.
Maxwell nhìn thoáng qua Collins đang kinh ngạc, không trả lời câu hỏi mà hắn cho là ngớ ngẩn.
“Thật đáng tiếc...” Maxwell khẽ lắc đầu.
Nếu cánh cổng không gian nhỏ này còn tồn tại thì hắn có thể bí mật dẫn theo ba nghìn quân Huyết Đồ vượt qua cánh cổng và tiến vào Lam Tinh, chắc chắn sẽ khiến Lam Tinh chịu tổn thất nặng nề!
Thậm chí, có thể mời những cường giả của bộ tộc đến.
Hừ~ Thật đáng tiếc, nó lại biến mất.
Collins cũng có suy nghĩ tương tự.
Hắn ta cũng cảm thấy tiếc nuối. Nếu cánh cổng không gian nhỏ này còn tồn tại, hắn sẽ lập được công lớn.
Khi đó, hắn ta sẽ trở nên mạnh mẽ hơn và được nhiều người tôn trọng hơn!
Hắn ta không khỏi nhớ lại những cái chào mà quân Huyết Đồ đã dành cho mình.
Thật tuyệt vời!
“Mặc dù cánh cổng không còn, nhưng thông tin trước đây ngươi cung cấp rất hữu ích. Ta luôn thưởng công theo đúng quy định. Ngươi muốn gì?”
Maxwell nhìn Collins, từ từ hỏi.
Collins bừng tỉnh khỏi cơn mơ mộng. Nghe thấy lời của Maxwell, hắn ta đầy phấn khích đáp: “Đại nhân! Tôi muốn gia nhập quân Huyết Đồ, tôi muốn phục vụ ngài!”
“Gia nhập quân Huyết Đồ?”
Maxwell sững người, sau đó hiếm hoi nở một nụ cười.
“Không, ngươi không đủ khả năng.”
“À?”
Maxwell nhìn chằm chằm vào hắn ta, chỉ vào vị trí trái tim của Collins: “Ngươi thiếu dũng khí.”
“Dũng khí?” Collins hoang mang.
“Dũng khí…”
HẮn ta thì thầm, rồi nhớ lại, khi đồng đội của mình ngã xuống, hắn ta vì sợ hãi mà không dám ra tay.
Nhưng… nhưng chính vì điều đó mà mình mới thoát khỏi cái chết! Mới có thể đứng ở đây!
Hắn ta lại nghĩ đến hành động ngồi bệt xuống đất của mình vừa nãy. Hắn ta nuốt nước bọt.
Đối diện với cường giả, sợ hãi chẳng phải là phản ứng bình thường sao?!
Đó là bản năng sinh tồn của sinh vật!
Người chuột chúng ta sống sót bằng cách đó!
Hắn ta tự nhủ.
Maxwell nhìn sắc mặt thay đổi của Collins, nhàn nhạt nói: “Dù ngươi thiếu dũng khí, nhưng ngươi đủ thông minh.”
Collins sững người, bối rối ngẩng đầu lên, không hiểu.
Maxwell nheo mắt nhìn Collins, như đang suy nghĩ.\
Sau đó, ông ta từ từ vỗ nhẹ vào vai Collins. “Ta cho ngươi cơ hội làm cái bóng của ta. Có lẽ, ngươi sẽ trở thành một con chuột thực thụ.”
Collins nghẹt thở, sau đó nở nụ cười hân hoan. Niềm vui đến quá bất ngờ!
“Vâng, thưa đại nhân!”.
------
Dịch: MBMH Translate