Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Chu Miêu lẳng lặng đi theo sau, nhìn cái túi vải, nuốt nước bọt.

Trở lại hai gian nhà nát, cô đảo mắt một vòng.

Ha, còn thảm hại hơn những gì cô tưởng tượng.

Trước mắt là một mớ hỗn độn và chẳng có thứ gì dùng được.

Nhà chỉ có bốn bức tường.

Hai gian nhà nát, một gian lớn hơn để ở, gian còn lại là nhà bếp.

Giang Từ không về phòng mà đi thẳng vào bếp.

Bên ngoài nhà bếp có một cái lu lớn bị mẻ miệng, có lẽ dùng để chứa nước.

Cái vại đựng gạo và bột trong bếp không lớn, lương thực bên trong đã sớm thấy đáy, chỉ còn lại một ít bột ngô và hai cái bánh bột ngô.

Trên bàn có một ít rau củ, mấy quả dưa chuột, ớt, và vài loại rau không nhận ra được.

Giang Từ im lặng một lúc, đặt túi bột ngô xuống, dùng gáo dừa múc nước rửa cái chậu mấy lần, sau đó mới ra sức rửa tay.

Sau khi rửa đi rửa lại gần năm lần, đôi tay của Giang Từ mới lộ ra dáng vẻ vốn có.

Trên tay đầy những vết chai và vết nứt do lao động, thô ráp như vỏ cây.

Còn những vết bẩn trong kẽ móng tay... thì càng không cần phải nói.

Chỉ cần nhìn một cái là đủ khiến Giang Từ tức điên tại chỗ.

Giang Từ: "..."

Hai đứa trẻ đứng bên cạnh tò mò nhìn mẹ rửa tay cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Chu Dương hau háu hỏi: "Mẹ ơi, bao giờ mình ăn cơm ạ?"

Bụng Giang Từ cũng kêu lên một tiếng ọt ọt.

Cô không nói gì, lặng lẽ đổ nước, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.

Trước khi xuyên sách, Giang Từ đã thừa kế công ty của bố mẹ, là nữ tổng tài của một công ty trị giá hàng chục tỷ.

Cô sống khá kín tiếng, không thích mua đồ xa xỉ, nhưng chất lượng cuộc sống luôn ở mức cao nhất.

Giang Từ từ nhỏ đã sống trong nhung lụa, đừng nói là nấu cơm, bảo cô nhận biết cà chua thì cô cũng có thể nhầm thành táo.

Đột ngột quay về những năm 70 dùng bếp củi, dù Giang Từ có dựa vào ký ức của nguyên chủ lúc nấu ăn, cô cũng mất cả buổi để nhóm lửa mà chẳng thấy một tia lửa nào.

Bị hai đứa trẻ nhìn chằm chằm, ngay cả lửa cũng không nhóm được, Giang Từ có chút bực bội.

"Mẹ, để con... để con nhóm lửa cho..."

Chu Miêu rụt rè lên tiếng.

Giang Từ cười: "Con mới ba tuổi, biết nhóm lửa gì chứ?"

"Mẹ ơi, trước giờ toàn là Miêu Miêu nhóm lửa mà." Chu Dương sụt sịt, giọng nói đầy mong chờ: "Mẹ, mẹ mau nấu cơm đi ạ."

Giang Từ ngờ vực đứng dậy.

Chu Miêu lập tức chạy tới, thành thạo cho rơm mềm vào rồi châm lửa bếp.

Giang Từ: "..."

Giang Từ: Mình lại không bằng một đứa trẻ...

Chu Miêu nhìn Giang Từ, một đứa trẻ bé nhỏ như vậy, ngoan ngoãn ngồi trước bếp lửa, một nửa khuôn mặt được ánh lửa hắt lên màu đỏ sậm, đôi mắt đen trắng rõ ràng lén lút nhìn cô.

Hai người vừa chạm mắt, Chu Miêu đã vội vàng dời đi, hoảng sợ cúi đầu.

Giang Từ im lặng.

Chu Miêu làm cô nhớ đến chồng cũ.

Chu Minh Lễ.

Một người đàn ông rất tài giỏi.

Cô và Chu Minh Lễ là bạn học đại học, kết hôn sau khi tốt nghiệp.

Không phải liên hôn, mà là hợp tác đôi bên cùng có lợi.

Cô cần một gia đình, còn Chu Minh Lễ cần tiền, cùng với các mối quan hệ và nguồn lực để giúp anh đứng vững.

Chu Minh Lễ là một người không bao giờ biết mệt.

Giang Từ tự nhận mình là người của công việc, có thể vì công việc mà cả tháng không về nhà.

Nhưng Chu Minh Lễ có thể làm việc liên tục không ngừng nghỉ tính bằng đơn vị năm.

Sau khi kết hôn, số lần cô và Chu Minh Lễ gặp nhau cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Tuy không có tình cảm, nhưng cách ứng đối của Chu Minh Lễ trong các dịp xã giao thực sự quá vụng về, có mấy lần bị người ta cố tình chơi xấu, khiến mọi người cười ồ lên.

Hết cách, Giang Từ đành phải tự tay chỉ dạy cho anh.

"Chu Minh Lễ, anh nghiêm túc một chút cho tôi, bữa tiệc lần sau không được làm tôi mất mặt."

Cô vừa dạy vừa cảnh cáo anh.

Chu Minh Lễ im lặng không nói, chỉ chăm chú học.

Đợi Giang Từ hỏi lại anh đã học được chưa, Chu Minh Lễ sẽ chuyên chú gật đầu.

Giang Từ buông tay anh ra, để anh tự làm.

Sau khi Chu Minh Lễ làm xong, anh nhìn về phía Giang Từ, vừa chạm phải ánh mắt cô, anh liền hoảng hốt dời đi, như thể đã làm sai điều gì.

Nghĩ tới đây, cảm xúc trong đáy mắt Giang Từ rất phức tạp.

Chu Minh Lễ rất nhanh đã học được những gì cô dạy, trong các bữa tiệc ngày càng ra dáng, rũ bỏ sự tự ti và nhút nhát của người nghèo, trở nên dạn dĩ, trưởng thành và ứng xử khéo léo.

Sau khi dạy cho Chu Minh Lễ cách ứng đối trong những trường hợp cần thiết, Giang Từ lại lao đầu vào công việc.

Còn Chu Minh Lễ, chỉ trong ba năm ngắn ngủi, anh đã dựa vào thế lực nhà vợ để đứng vững, công ty ngày càng lớn mạnh, con người anh cũng không còn vẻ non nớt, ngày càng trở nên điềm đạm, kín đáo.

Bất cứ ai gặp cô cũng đều phải khen một câu: "Giang tổng thật có mắt nhìn, công ty của Chu tổng ngày càng phát triển."

Vợ chồng là một, khen Chu Minh Lễ cũng đồng nghĩa với khen cô, Giang Từ đương nhiên cũng chấp nhận.

Cô cho rằng sự hợp tác giữa hai người họ rất thuận lợi, vốn không có ý định ly hôn, nhưng...

Giang Từ nhếch môi cười lạnh.

Chu Miêu nghe thấy tiếng cười lạnh không vui của Giang Từ, theo bản năng rụt người lại, vội nói: "Mẹ, con sẽ học nấu cơm thật nhanh..."

Một đứa nhóc còn chưa cao tới bếp lò, nấu cơm cái gì?

Giang Từ nhìn dáng vẻ sợ sệt của con bé, nhớ lại cách "Giang Từ" trước kia đối xử với nó, bèn thở dài một hơi.

Đứng dậy, Giang Từ dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên đầu con bé, lấy gáo múc nước vào nồi, rồi bỏ hai cái bánh bột ngô còn lại vào hấp nóng.