Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Người đàn ông đáp một tiếng rồi đứng dậy.
Lúc anh ta ngồi thì không thấy rõ, đến khi đứng dậy mới biết anh ta cao hơn Giang Từ cả một cái đầu.
Anh ta đi khập khiễng theo sau Giang Từ, ba người cùng rời khỏi trạm y tế.
Màn đêm dày đặc, chỉ có ánh trăng là còn khá sáng, lờ mờ soi rọi con đường về nhà.
Im lặng gần một phút, Giang Từ mới thăm dò lên tiếng: "Chu... Chu Minh Lễ?"
"Là tôi."
Chu Minh Lễ hạ giọng nói: "Giang Từ, là tôi đây."
Vốn dĩ định sau khi ly hôn sẽ không bao giờ gặp lại, nhưng khi xác định được gã chồng vũ phu của nguyên chủ lại chính là chồng cũ của mình, Chu Minh Lễ, Giang Từ lại có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Ít nhất thì cô không phải đơn thương độc mã chiến đấu ở nơi này.
Giang Từ vội hỏi: "Sao anh cũng... đến đây?"
Chu Minh Lễ lắc đầu: "Lúc tôi tỉnh lại đã thấy mình nằm trong một cái hố lớn, toàn thân đau nhức, trong đầu còn có thêm một vài ký ức xa lạ, lúc đó mới biết chủ nhân của cơ thể này đã theo anh trai đi ăn trộm, bị nhà người ta phát hiện, anh trai anh ta đã đẩy anh ta ra rồi tự mình bỏ chạy."
"Vết thương trên người là do vậy mà có, sau khi tôi tỉnh lại đã đi rất lâu mới về được đến đây."
Giang Từ thở dài: "Cảnh ngộ của tôi và anh tuy không giống nhau, nhưng đều chẳng tốt đẹp gì."
Giang Từ cũng kể lại những chuyện đã xảy ra với mình sau khi tỉnh lại cho Chu Minh Lễ nghe.
Chu Minh Lễ lắng nghe rất chăm chú.
"Tuy khó tin, nhưng chúng ta thật sự đã xuyên vào một cuốn truyện niên đại, lại còn vào vai một gia đình nam nữ phụ độc ác."
Nói đến đây, tâm trạng Giang Từ có chút nặng nề, một lúc lâu sau mới hỏi Chu Minh Lễ: "Bố mẹ sao rồi?"
Chu Minh Lễ im lặng: "Không biết."
Giang Từ: "Anh không biết?"
Chu Minh Lễ lắc đầu: "Tính theo thời gian, có lẽ chúng ta đã đến đây ngay sau khi tai nạn xảy ra, không ai kịp đến gặp bố mẹ cả."
Bố mẹ ở đây là nói đến bố mẹ của Giang Từ, Chu Minh Lễ chỉ còn ông bà nội, nhưng họ đã qua đời từ lâu.
Giang Từ nhạy bén nhận ra điểm mấu chốt trong lời anh nói: "Sau khi ra khỏi cục dân chính, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Chu Minh Lễ hỏi lại cô: "Cô không nhớ sao?"
Giang Từ: "Nhớ gì cơ?"
Chu Minh Lễ xoa xoa ngực, nơi trái tim dường như vẫn còn âm ỉ cảm giác co thắt dữ dội, rồi nói: "Chúng ta... cô vừa ra khỏi cục dân chính thì có một chiếc xe mất lái lao về phía cô."
Xe lao về phía cô, sao anh cũng gặp chuyện?
Giang Từ đột ngột dừng bước, Chu Minh Lễ không lường trước được nên suýt nữa đã đâm sầm vào cô.
Giang Từ quay đầu nhìn anh: "Anh cứu tôi không thành, nên bị xe đâm cùng luôn à?"
Chu Minh Lễ không trả lời, Giang Từ coi như anh đã ngầm thừa nhận.
Cô tiếp tục bước về phía trước, không nói thêm gì nữa.
Chu Minh Lễ vốn là người kiệm lời, Giang Từ không nói, anh cũng sẽ không chủ động mở miệng.
Dù Chu Miêu rất nhẹ, nhưng cũng là một đứa trẻ ba tuổi, nặng cả chục cân, Giang Từ bế con bé suốt quãng đường, cánh tay đã rất mỏi, thỉnh thoảng lại phải xốc con bé lên để đổi tay cho đỡ mỏi.
Chu Minh Lễ thấp giọng nói: "Để tôi bế cho."
"Trên người anh toàn là vết thương, cử động mạnh lại làm rách miệng vết thương chảy máu thì sao?" Giang Từ đáp: "Tôi còn nợ trạm y tế hai đồng tiền thuốc đấy."
Chu Minh Lễ nhìn miếng băng gạc trên đầu cô: "Chẳng phải trên đầu cô cũng có vết thương sao?"
Cả hai cùng sững lại, Giang Từ không nhịn được mà bật cười khổ: "Chắc anh chưa bao giờ thấy tôi thảm hại thế này nhỉ?"
Giang Từ của trước kia, dù đi đến đâu, dẫu không phải là tỏa sáng rực rỡ, nhưng cũng là tâm điểm của mọi người, bất kể cô làm gì cũng đều tự tin, dễ như trở bàn tay, trước mặt cô dường như không có khó khăn nào là không thể giải quyết.
Vẻ mặt Chu Minh Lễ giãn ra một chút, anh nói: "Sự thảm hại này, ở những năm 70 ai cũng có thể gặp phải, không phải lỗi của cô."
Hai người tạm gác chuyện ly hôn sang một bên, Giang Từ nói cho anh biết tình hình trong nhà: "Tiền của cặp vợ chồng nguyên chủ đều do anh giữ, hôm nay về anh cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngày mai chúng ta xem còn bao nhiêu tiền, rồi giải quyết vấn đề ăn ở cho chúng ta và bọn trẻ trước."
"So với vết thương của anh, vết thương của tôi không nghiêm trọng lắm, mấy ngày nay đang là mùa gặt, để lúc chia lương thực có cái ăn, tôi phải đi làm."
Mí mắt Chu Minh Lễ giật giật, cuối cùng không nói gì, chỉ gật đầu: "Cô yên tâm, tôi có thể tìm cách khác để bù vào."
Giang Từ nhướng mày nhìn anh.
Hai người vừa nói chuyện, đã về đến gần hai gian nhà nát.
Chu Minh Lễ đứng lại, kéo tay cô, nói: "Trước khi nói chuyện khác, còn hai đứa trẻ này."
Anh bình tĩnh nhìn Giang Từ: "Bọn chúng không phải con của chúng ta."
Cho nên, Giang Từ và Chu Minh Lễ có thể không cần nuôi nấng chúng, họ có thể tìm cách rời khỏi đây, thập niên 70 ở trong nước không có nhiều cơ hội phát triển, nhưng họ có thể đến Hồng Kông, với năng lực của hai người, không cần lo không kiếm được tiền.
Bọn họ là cùng một loại người, sao Giang Từ có thể không hiểu ý của Chu Minh Lễ.
Bây giờ là năm 1976, phải đến tháng 10 năm sau mới có thông báo về kỳ thi đại học, cô đã gả cho người ở nông thôn, không có thư giới thiệu, cuộc hôn nhân này sẽ trói buộc cô ở đây, không thể về thành phố.
Muốn tìm lối thoát, nhất định phải mạo hiểm đến nơi khác.
Hai đứa trẻ này chính là gánh nặng.