Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lục Trường Sinh đưa mắt nhìn nhị sư huynh rời đi, không khỏi thở dài: "Tông môn thật là làm cho ta hao tổn tâm lực, không ép bọn hắn một chút, bọn hắn nhất định không nguyện ý đi tu luyện, nếu ai cũng vậy thì làm sao tông môn có thể phát triển mạnh mẽ, ai đến che chở ta!"
Vừa nói, hắn còn có chút bộ dáng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, hậm hực đi về phòng nghỉ ngơi.
Mặc dù đã cẩn thận che giấu, nhưng hắn cũng cần biết rõ giới hạn sức mạnh của bản thân.
Chờ đến khi gặp đối thủ, hắn cũng có thể đánh giá được khả năng chiến thắng của mình.
Cho nên mỗi lần đột phá, hắn đều sẽ tìm những đệ tử lười biếng để luận bàn một chút.
Đồng thời Lục Trường Sinh mỗi lần trước khi động thủ đều làm tốt phân tích, cam đoan bản thân không bị phát hiện.
Vì để đề phòng vạn nhất, hắn đã nghiên cứu rất nhiều phương pháp thoát thân, các loại độn thuật đều tu luyện đến lô hỏa thuần thanh, trừ phi cao hơn hắn mấy cái cảnh giới, nếu không căn bản bắt không cách nào bắt được hắn.
Đây cũng là chỗ dựa hắn dám hóa thân thành tên “cuồng ma”.
Bất quá hôm nay tu luyện lại đã dẫn phát Vạn Kiếp Tiên Thể tra tấn, còn chưa khôi phục liền đi tìm tông chủ đánh một trận, hiện tại toàn thân đau đớn khó nhịn.
Một đêm qua đi, cho đến giữa trưa, sau khi xác định tông chủ không có việc gì, mấy vị cao thủ bên trên Thương Vân Phong riêng phần mình rời đi.
Diệp Thiên Dịch cũng trở về đường cũ.
Cho tới bây giờ hắn vẫn không cách nào tưởng tượng được trên đời này lại có người gan to bằng trời như thế, dám hơn nửa đêm đi đánh tông chủ tơi bời mới chịu dừng lại.
Rất nhiều người cũng có kinh lịch đồng dạng, nhắc đến chuyện này tất cả đều khóc ròng ròng, chửi rủa tên ma đầu kia không phải người!
Nhưng khi Diệp Thiên Dịch tới gần Thanh Vân Phong, hắn lại nhớ tới hôm qua sau khi mình nhìn thấy hắc ảnh, đuổi theo lại chỉ thấy được tiểu sư đệ.
Hắn lập tức sinh ra một cái ý nghĩ hoang đường.
"Chẳng lẽ người xuất thủ tối hôm qua chính là tiểu sư đệ?"
Chủ yếu là do Lục Trường Sinh xuất hiện quá trùng hợp.
Bất quá ngay khi hắn vừa đặt chân lên Thanh Vân Phong, hắn lập tức cảm thấy ý nghĩ của mình thật nực cười, sao có thể là tiểu sư đệ?
Vừa ngẩng đầu nhìn lên, một mảnh trống trải, Lục Trường Sinh đang nhàn nhã nằm trên ghế xích đu.
Bên cạnh còn có mấy nữ đệ tử đang nắn vai đấm chân cho hắn.
Những nữ đệ tử này từng người đều cau chặt mày, cật lực xoa nắn.
Lục Trường Sinh thì một mặt hưởng thụ, thỉnh thoảng còn phát ra vài tiếng hừ nhẹ.
"Trường Sinh sư huynh, lực đạo như vậy đã đủ chưa?"
"Mạnh thêm chút đi, ta tương đối mỏi!"
"Như vậy sao?"
"Đúng đúng đúng, chính là chỗ đó, mạnh thêm chút nữa!"
"Được rồi!"
Nữ đệ tử dịu dàng đáp ứng, càng thêm ra sức xoa nắn.
Lục Trường Sinh càng tỏ ra hài lòng, mở miệng nói: "Đợi lát nữa các ngươi đều đem vấn đề của mình nói ra, ta quay đầu liền sẽ giúp các ngươi hỏi Đại sư huynh, sẽ không để cho các ngươi toi công bận rộn!"
Diệp Thiên Dịch sắc mặt triệt để thay đổi, cỗ nộ khí trước ngực rốt cuộc áp chế không nổi.
"Ngươi đang làm gì!"
Tiếng quát lớn của hắn khiến mấy nữ đệ tử hoa dung thất sắc, nhao nhao rút lui đứng ở một bên.
Lục Trường Sinh cũng bị giật nảy mình, khó hiểu nhìn Diệp Thiên Dịch: "Sư huynh làm sao vậy?"
"Ngươi đang làm gì!"
Diệp Thiên Dịch lần nữa chất vấn.
Lục Trường Sinh vô thức đáp lại: "Xoa bóp a!"
". . . Ta. . ."
Diệp Thiên Dịch lắp bắp, không biết nói gì.
Hắn đang muốn nói gì? Chẳng lẽ hắn không biết đó là xoa bóp?
Lục Trường Sinh nhìn ra ý tứ của hắn, mở miệng khuyên nhủ: "Sư huynh cũng đừng cứng nhắc như thế, xoa bóp có thể giúp lưu thông khí huyết, thư giãn thân thể mệt nhọc đau đớn, rất có lợi nha."
Hôm qua hắn đột phá, lại một lần nữa phải nhận tra tấn, cần qua một khoảng thời gian nữa mới có thể tiêu trừ, đây cũng là lý do hắn thường xuyên ngủ dưới gốc cây tùng già.
Không phải hắn lười, mà thật sự là quá đau, cũng trong một lần tình cờ hắn phát hiện xoa bóp có thể giúp mình hóa giải một chút đau đớn.
Bởi vậy mới tìm mấy vị sư muội này đến đây giúp hắn xoa bóp.
Diệp Thiên Dịch nhìn trước mắt, bị Lục Trường Sinh chọc tức đến mức không nói nên lời, quay đầu quát lớn trách móc mấy nữ đệ tử.
"Các ngươi thân là đệ tử nội môn của Thanh Vân Phong, không đi tu luyện, lại ở đây làm thú vui tiêu khiển cho hắn, còn ra thể thống gì,. . ."
Nói đến đây, hắn bị tức đến mức không biết phải nói thêm gì.
Những nữ đệ tử kia vội vàng hành lễ nói: "Sư huynh, là chúng ta tự nguyện!"
"Tự nguyện?"
"Đúng!" Một đệ tử nói: "Chúng ta tu luyện xảy ra vấn đề, phong chủ lại không có ở đây, trưởng lão thì thường xuyên bế quan, Trường Sinh sư huynh liền thường xuyên giúp chúng ta thỉnh giáo Đại sư huynh, chúng ta biết được cơ thể hắn thường xuyên đau đớn, cho nên mới giúp hắn xoa bóp, thư giãn, cũng không phải là để tiêu khiển làm vui. . ."