Tiểu Sư Đệ Muốn Nghịch Thiên

Chương 27. Thời điểm ngươi hô cứu mạng nhất định phải lớn tiếng

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Nhìn thấy nàng chạy đến, đám người có chút khó hiểu, vừa mới rời đi không được bao lâu đã lại tới.

Lạc Tiêm Linh cũng không dài dòng, lấy một loại ngữ khí cực kì chăm chú mở miệng nói: "Vừa rồi ta quên nói với ngươi!"

"Cái gì?"

"Nếu như ngươi gặp được nguy hiểm, thời điểm hô cứu mạng nhất định phải lớn tiếng một chút, nếu không ta sợ mình sẽ không nghe thấy, không kịp để cha tới cứu ngươi!"

Phốc. . .

Nghe thấy những lời này, mấy người đang đứng ở bên cạnh không nhịn nổi phì cười thành tiếng.

Sắc mặt của Lục Trường Sinh lập tức đen lại, nhiều người ở đây như vậy, lấy tâm tính của hắn vẫn không nhịn được cảm thấy xấu hổ.

Loại sự tình hô cứu mạng này, chẳng lẽ hắn còn không biết sao?

Bất quá hắn cũng biết Lạc Tiêm Linh là có ý tốt, nhẹ gật đầu.

"Đa tạ sư muội, thời điểm kêu cứu ta nhất định sẽ lớn tiếng!"

"Vậy thì tốt rồi!"

Lạc Tiêm Linh thở phào nhẹ nhõm, quay người liền muốn trở về bên cạnh tông chủ.

Ban đầu nàng cũng muốn ở lại chỗ này, nhưng Lạc Thiên lại nhất quyết không đồng ý, sợ để nàng đi theo Lục Trường Sinh sẽ ảnh hưởng đến mặt mũi của hắn.

Lục Trường Sinh lại mở miệng gọi nàng lại.

"Sư muội chờ chút!"

"Sao vậy?"

Trong tay Lục Trường Sinh xuất hiện một cái túi.

"Ngươi mang theo cái túi này đi, tùy thời đặt ở trên thân!"

"Đây là cái gì?" Lạc Tiêm Linh không hiểu.

"Một trương lá bùa, bảo đảm bình an!"

Nghe nói như thế, gương mặt thiếu nữ lập tức đỏ lên, đưa tay tiếp nhận, trịnh trọng đặt vào trong ngực, bụm mặt quay người chạy đi.

Đám người đang ở đây nén cười.

Liền ngay cả ngày người bình thường chững chạc đàng hoàng như Diệp Thiên Dịch khóe miệng cũng gợi lên một đường cong không dễ phát hiện.

Chỉ có Chu Thanh Vũ, ngoại trừ tu luyện cùng với kiếm đạo, tựa hồ cái gì cũng đều không thể gợi lên hứng thú của hắn.

Cũng chính tại lúc này, một đạo kiếm khí tung hoành mà lên, Chu Thanh Vũ đưa tay chém xuống, chặt đứt một đầu Mãng Ngưu cao hơn mấy trượng.

Thú triều đã bắt đầu.

Chu Thanh Vũ đứng ở trung tâm, cánh tay duỗi ra, một thanh trường kiếm hư không xuất hiện, kiếm khí tung hoành, xuyên qua sơn nhạc, một mình thẳng hướng phía trước.

Bốn phía bắt đầu hỗn loạn, trong lúc nhất thời cuốn lên vô số pháp lực.

Thanh Vân Phong trưởng lão dẫn theo rất nhiều nội môn đệ tử theo sau, cùng Chu Thanh Vũ giết về phía trước.

Dáng vẻ ôn nhuận như ngọc của Chu Thanh Vũ đã hoàn toàn biến mất, trở nên sắc bén lăng lệ, đối mặt với vài đầu yêu thú Ngưng Nguyên tầng tám, thậm chí tầng chín cũng không hề sợ hãi.

Chỉ thấy kiếm quang tuôn ra, từng đầu yêu thú bị chém xuống, máu tươi bắn ra tung tóe, từng cỗ thân thể cao lớn rớt xuống, khiến cho đất rung núi chuyển.

Chu Thanh Vũ đứng ở phía trước lại không nhiễm giọt máu.

Hắn lúc này giống như một vị Kiếm Tiên hạ phàm, cầm kiếm mà đến, thẳng hướng tứ phương, kinh diễm như vậy, cho dù các phương trưởng lão cũng vì đó mà sợ hãi thán phục.

Mà hắn chỉ mới vừa sắp Kết Đan, một khi Kết Đan, lại còn kinh người đến mức nào?

Lục Trường Sinh nhìn thấy cảnh này lại rất bình tĩnh, hắn được an bài đi theo sau lưng mọi người, phòng ngừa yêu thú lọt lưới giết vào hậu phương.

Một đám người đang ra sức chém giết ở phía trước, hắn cũng không cần thiết phải đi nhìn, thần thức khẽ động, tất cả mọi thứ đều nằm trong tầm cảm ứng của hắn.

Ngược lại lấy ra Không Gian Pháp Khí của mình, không ngừng thu thập thi thể yêu thú.

Một đầu thi thể của yêu thú Ngưng Nguyên cảnh có thể bán trên trăm linh thạch, Tụ Linh cảnh cũng có thể bán được ba mươi năm mươi khối, về phần yêu thú Kết Đan cảnh đã sinh ra yêu đan, có giá trị không nhỏ, tông môn sẽ có người mang đi luyện đan.

Chỉ cần nhặt đầy chỗ này cũng đủ để cho hắn phát tài.

Hắn thậm chí có chút ghét bỏ tốc độ giết yêu thú của đám người này có chút chậm, nếu không phải sợ bị bại lộ, hắn đã tự mình lên.

Hắn lặng lẽ quan sát xung quanh, nếu có người lâm vào nguy hiểm, sẽ âm thầm ra tay ứng cứu, không đến mức mất mạng.

Có người chú ý tới một màn này, cũng cảm thấy bất đắc dĩ.

Bất quá cũng không ai nói cái gì, với cái thực lực này của hắn, xác thực cũng không giúp được gì nhiều, miễn không gây thêm phiền phức là được rồi.

Cũng không có ai đi trông cậy hắn chống cự thú triều, kể cả những đệ tử này cũng vậy, đưa đến nơi này đều chỉ là vì lịch luyện một phen mà thôi.

Nhưng mà chính Lục Trường Sinh cũng không nghĩ tới, lần này đi ra ngoài vậy mà còn có thể kiếm được linh thạch, kiếm một vố lớn.

Hết thảy đều đang tiến hành đâu vào đấy, thời gian nhoáng một cái đã qua năm ngày.

Lục Trường Sinh đắm chìm trong trong trong vui sướng, ra sức thu thập thi thể yêu

thú, đồng thời cũng sinh ra chút nghi hoặc.

"Chẳng lẽ là hắn trách oan đám người Huyền Thiên tông?"