Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mặc dù tu tiên chủ yếu là nhìn xuất thân, nhưng cũng coi như chừa cho người bình thường một con đường khác, nếu đã như vậy, không cần biết như thế nào hắn cũng phải thử một lần.
Hắn có được thân thể mới mười bảy tuổi, rất trẻ trung, lại có đầy đủ thời gian để đi học tập văn tự của thế giới này.
Tri thức thay đổi vận mệnh.
Không cần biết trước mắt cần phải cạnh tranh kịch liệt đến cỡ nào, cứ xông lên lại tính, lỡ như hắn lại thi đậu thì sao?
Bởi người ta vẫn thường nói có cơ hội thì phải xông lên, nếu không có cơ hội dù đi sáng tạo cơ hội cũng phải xông lên.
Đến đây, Triệu Thiên Lâm đã quyết định rồi, bất kể như thế nào hắn cũng phải đi liều thử một phen, chẳng phải người ta vẫn có câu 'vương hầu tướng lĩnh, chẳng phải trời sinh' đấy sao?
Việc cấp bách nhất hiện nay chính là phải rời khỏi vùng núi hẻo lánh này đi xem xét thế giới bên ngoài một chút, lại nghe ngóng rõ ràng về tình huống cụ thể của con đường tu tiên kia, từ đó bắt giữ cơ hội thuộc về mình.
Nếu không cho dù thế giới bên ngoài có tốt đẹp hơn nữa, có Kim Tiên nhiều như chó, cũng chẳng có chút liên quan nào với "Cẩu Đản" như hắn.
Có ý nghĩ này, Triệu Thiên Lâm đã hạ quyết tâm nhất định phải làm một chuyến lữ hành rời khỏi nơi này, nói đi là đi, hắn sẽ đến huyện thành xông xáo một lần cho biết.
Mà nói, hắn cũng chẳng có gì cần vướng bận ở vùng núi nghèo nàn này. Phụ thân của nguyên chủ là Triệu Nhị Mao đã mất từ hai năm trước, còn nương của gã, lúc còn trẻ vì không chịu nổi cảnh nghèo túng mà bỏ chạy theo người ta mất rồi, cả nhà từ trên xuống dưới cũng chỉ có một mình hắn, muốn ăn thì ăn, muốn ngủ thì ngủ, muốn làm gì thì làm.
Khẳng định là khi bạn nhỏ Triệu Tam Mao này còn sống đã từng rất vui vẻ, nhưng Triệu Thiên Lâm không vui, bởi vì hắn cảm thấy thế giới bên ngoài càng đặc sắc hơn nhiều.
Đây chính là sự khác biệt giữa trải nghiệm và kiến thức.
Làm Triệu cục đã quen, sao có thể chịu đựng được cuộc sống của Cẩu Đản?
Nhưng muốn đi ra ngoài lăn lộn thì đầu tiên là phải có tiền, ít nhất cũng phải đủ lộ phí, bằng không đi nửa đường đói chết, chẳng phải là quá xui xẻo rồi?
Sau khi trở lại ngôi nhà miễn cưỡng có thể coi là nhà ở của mình, Triệu Thiên Lâm bắt đầu lục tung mọi thứ lên, lật qua lật lại, cũng chỉ tìm được hơn ba mươi đồng tiền.
Có lẽ vàng vốn là thứ hiếm thấy ở bất cứ một thế giới nào, cho nên "Tiền" của thế giới tu tiên này cũng là vàng, bạc, đồng. Nhưng đây là tiền mà người bình thường sử dụng, chắc chắn là nhóm tu sĩ cao cao tại thượng kia vẫn còn loại tiền tệ khác.
Triệu Thiên Lâm hoài nghi, nói không chừng thứ tiền tệ của bọn họ chính là linh thạch thường xuyên xuất hiện trong mấy cuốn tiểu thuyết mạng ở kiếp trước của hắn.
Thử nghĩ mà xem, làm gì có vị Nguyên Anh lão quái nào đi ra ngoài lại mang theo một tấm thẻ ngân hàng hoặc là vung tay ném ra một cái xe vàng được?
Trở lại với vấn đề của chính Triệu Thiên Lâm hắn đây, chỉ có hơn ba mươi đồng tiền khẳng định là không đủ để hắn xông xáo ở bên ngoài, cũng không biết đến cùng là thế giới này rộng lớn bao nhiêu, thế nhưng một cái huyện thành lại ở cách nhà hắn tới ba - năm trăm dặm, khoảng cách này dù đặt ở kiếp trước cũng phải tương đương với một tỉnh lị rồi.
Cho nên chút tiền ấy, chỉ sợ cả lộ phí cũng không đủ.
Nhưng Triệu gia quá nghèo, nghèo đến mức dù muốn, Triệu Thiên Lâm cũng chẳng có gia sản gì đáng giá để bán đổ bán tháo ra ngoài.
Sau khi ngồi yên dưới ngọn đèn dầu tối tăm chừng nửa canh giờ, đột nhiên trên trán Triệu Thiên Lâm sáng lên, hắn vừa nhớ ra mình cũng có một chút bất động sản, đó chính là ba gian nhà hoang này cùng với bốn mẫu ruộng cạn mà gia gia Triệu Đại Mao của hắn để lại. Nếu đã quyết định ra ngoài xông xáo thì những bất động sản này vốn chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì với hắn nữa, ngược lại nếu bán chúng đi, lúc ấy mới có ý nghĩa với hắn.
Bởi vì, kinh tế vốn là cơ sở để vận hành hết thảy mọi pháp tắc.
Không có tiền, tu cái rắm tiên.
Có tiền, cái gì cũng dễ nói.
Về người mua, Triệu Thiên Lâm đã nghĩ kỹ rồi, đối phương chính là Mã lão tứ ở bên cạnh. Mã lão tứ ở trong thôn cũng không tính là địa chủ, nhiều nhất chỉ có thể coi là một phú nông thôi, nhưng ngày thường việc lão tiểu tử này thích làm nhất chính là mua đất.
Rất nhanh, Triệu Thiên Lâm đã xuất hiện ở nhà Mã lão tứ. Mã lão tứ hơn năm mươi tuổi cảm thấy rất kỳ quái, bởi bình thường tiểu tử nhà Triệu Nhị gia này không hay đến nhà ông ấy chơi đâu.
"Tứ gia." Triệu Thiên Lâm thoáng do dự một chút, cuối cùng cũng quyết định nói mục đích mình tới đây.
"Đứa nhỏ kia, ngươi muốn bán đất hả?" Mã lão tứ lập tức ngẩn người, có chút không dám tin vào tai mình.
Triệu Thiên Lâm gật đầu, nói: "Ngay cả nhà của ta cũng bán luôn, Tứ gia ngài cứ cho một cái giá công bằng là được."
"Cái gì? Cả nhà cũng muốn bán!" Lần này thì Mã lão tứ ngớ người thật rồi, cũng không biết tiểu tử Triệu Nhị gia này lại phát điên cái gì nữa.