Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sau khi tự cổ vũ mình, Từ Phàm lại chìm vào im lặng, bởi vì ngay cả chính hắn cũng biết, tuy ước nguyện này rất tốt đẹp, nhưng muốn thực hiện lại vô cùng khó khăn. Phải biết rằng, võ công của Đại trưởng lão đã sớm đạt đến hóa cảnh, một cú đá một cú đấm tùy tay đều có lực đạo gần ngàn cân, thế mà còn không thể gây ra chút thương tổn nào cho con yêu thú kia, huống chi là chính Từ Phàm?
Nghĩ đến đây, trái tim vốn đang nóng rực của Từ Phàm lại không khỏi lạnh đi, bởi vì hắn biết, thiên phú luyện võ của mình rất bình thường, muốn đạt tới cảnh giới của Đại trưởng lão đã khó, huống chi là giết chết con yêu thú đáng sợ kia?
"Có lẽ, chỉ khi gặp được thần tiên trong truyền thuyết, xin họ nhận ta làm đồ đệ, ta mới có hy vọng báo thù chăng?" Nhớ lại vài lời đọc được trong sách trước kia, Từ Phàm khẽ nói với chính mình.
Cái gọi là tiên nhân, ăn gió uống sương, sớm du Bắc Minh chiều về núi, đó là cảnh giới bực nào!
Và ngay lúc Từ Phàm đang nằm trên đất suy nghĩ mông lung, hai đốm sáng xanh lè chậm rãi tiến lại gần hắn, không một tiếng động. Mãi đến khi hai đốm sáng xanh này đến gần Từ Phàm chưa đầy một trượng, hắn mới cuối cùng phát hiện có điều không ổn, một mùi máu tanh xộc thẳng vào mũi, khiến dạ dày Từ Phàm cuộn lên không ngớt. Ngẩng đầu nhìn lên, thì ra hai đốm sáng màu lục kia lại chính là đôi mắt của một con quái vật! Hắn không khỏi kinh hãi thốt lên một tiếng: "Sơn Tinh Mộc Quái!"
Dù Từ Phàm vẫn luôn tự cho rằng mình gặp nguy không loạn, tâm thần vững vàng, nhưng lúc này giọng nói cũng không thể kiểm soát mà mang theo tia run rẩy và hoảng sợ.
Sơn Tinh Mộc Quái, là một loại tinh quái rất đáng sợ trong Thập Vạn Hoang Sơn, hình dáng như cây, thân thể không phải kim loại, không phải đá, cũng không phải gỗ, mỗi sáng sớm chiều tối đều sẽ tự động hấp thu Mộc Ất chi khí giữa đất trời, thích ăn thịt hổ báo. Trước đây Từ Phàm thường nghe tin thợ săn ở các sơn trại khác bị Sơn Tinh Mộc Quái hại, trong Nam Hoang nó thực sự có ác danh khiến trẻ con nín khóc.
Nhìn con Sơn Tinh Mộc Quái này cao mấy trượng như cây đại thụ chọc trời, Từ Phàm biết nó ít nhất đã tu luyện trên ngàn năm, dù gặp phải con Bích Nhãn Vân Đề thú kia, phần thắng cũng nhiều hơn, nào ngờ lần này lại bị Từ Phàm gặp phải.
Trong đầu loé lên như chớp các loại tài liệu và lời đồn về Sơn Tinh Mộc Quái, lòng Từ Phàm nhất thời vô cùng hoảng loạn, hắn lồm cồm bò dậy rồi vội vàng chạy về hướng ngược lại, đầu cũng không dám ngoảnh lại.
Nhưng chạy chưa được mấy bước, hắn đột nhiên cảm thấy dưới chân dường như bị thứ gì đó quấn lấy rồi ngã sõng soài, thân thể đang lao về phía trước không sao dừng lại được, Từ Phàm chật vật ngã trên mặt đất. Mặc kệ cơn đau trên người, Từ Phàm vội cúi đầu nhìn, lại phát hiện một cành cây nhỏ không biết từ lúc nào đã quấn lấy mắt cá chân mình.
Tiếp đó, cành cây này bắt đầu từ từ kéo Từ Phàm về phía Sơn Tinh Mộc Quái, thì ra, thứ quấn lấy mắt cá chân hắn chẳng phải cành cây gì, mà là một chiếc xúc tu của Sơn Tinh Mộc Quái!
Khi Từ Phàm ngày càng gần Sơn Tinh Mộc Quái, trên khuôn mặt tựa như thân cây của nó cũng từ từ há ra một cái miệng lớn đầy những chiếc răng nanh li ti, mùi hôi thối ập vào mặt. Mà chiếc xúc tu giống cành cây kia cũng treo Từ Phàm lên rồi đưa vào miệng nó.
Nhìn cái miệng của Sơn Tinh Mộc Quái ngày càng gần, Từ Phàm ban đầu không ngừng giãy giụa, lớn tiếng kêu cứu. Nhưng Sơn Tinh Mộc Quái đâu phải là thứ hắn có thể thoát ra được? Chẳng bao lâu sau, Từ Phàm cuối cùng nhận ra sự giãy giụa của mình chỉ là vô ích, trong lòng thầm than một tiếng, biết lần này mình chết chắc rồi. Chỉ là trong lòng lại lạ kỳ không hề hoảng sợ, chỉ có một mảnh tuyệt vọng.
"Sớm biết kết cục thế này, ta thà theo cha mẹ cùng con Bích Nhãn Vân Đề thú kia liều mạng, ít nhất còn có thể chết cùng mọi người."
Đây là ý nghĩ cuối cùng trong lòng Từ Phàm lúc này.
Ngay lúc Từ Phàm nghĩ mình chắc chắn phải chết, hắn đột nhiên cảm thấy chiếc xúc tu của Sơn Tinh Mộc Quái đang quấn trên mắt cá chân mình nới lỏng ra, sau đó, hắn mất kiểm soát, từ trên không trung rơi mạnh xuống đất.
Đối mặt với biến cố đột ngột, Từ Phàm vốn đã ôm ý niệm phải chết không khỏi kinh ngạc tột độ. Mở mắt ra, hắn phát hiện Sơn Tinh Mộc Quái kia chẳng biết từ lúc nào đã khép lại cái miệng lớn chực nuốt chửng Từ Phàm, những xúc tu thon dài cũng đã thu về quanh thân. Chỉ có đôi mắt xanh biếc kia là càng thêm sáng rực một cách quỷ dị, cảnh giác nhìn chằm chằm về phía sau lưng Từ Phàm.
Từ Phàm lấy làm lạ quay đầu nhìn lại, tức thì cảm thấy toàn thân lạnh buốt. Hóa ra sau lưng hắn chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một con cự mãng vằn vàng trên nền vảy xanh dài mấy trượng, thân to vài thước, thân hình xanh biếc cuộn tròn từng vòng, không ngừng le lưỡi kêu "Xì... xì...", đôi mắt màu vàng kim cũng nhìn chòng chọc vào Sơn Tinh Mộc Quái, dáng vẻ dữ tợn, dường như có thể tấn công bất cứ lúc nào.