Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
[Kí chủ: Hứa Khinh Chu]
[Tuổi: 18/100]
[Cảnh giới hiện tại: Phàm nhân]
[Lực lượng: 1]
[Nhanh nhẹn: 1]
[Phòng ngự: 1]
[Pháp lực: 1]
[Thần nguyên: 1]
[Trí lực: Chưa đo lường ]
[Số dư giá trị hành thiện: 800 điểm ]
[Hệ thống: Trước kia ngươi không có lựa chọn, hiện tại ta để ngươi làm người tốt.]
Nhìn lướt qua, hắn không có bất kỳ chần chừ nào liền quyết đoán thêm điểm thuộc tính duy nhất vào lực lượng.
Lập tức hắn cảm giác đan điền xao động, xuyên qua toàn thân.
Tay phải hắn tụ lực, nắm chặt quyền rồi đánh về phía trước.
“Mệnh ta do ta không do trời.”
“Uỳnh.”
Một cây gỗ to trước người theo tiếng mà gãy, cái lều bên trên cũng ầm ầm ngã xuống.
Một lát sau, một nữ tử chạy chậm ra, nàng nhìn một màn trước mắt, một tay chống nạnh, một tay cầm đao, chửi ầm lên.
“Hứa Khinh Chu, ngươi muốn chết phải không?”
Hứa Khinh Chu tự biết đuối lý, liền chạy nhanh như chớp về phía đầu kia của con phố.
“Lão nương chớ giận, ngày khác ta tặng ngươi một cái khác, không cần tiền.”
Nhìn bóng lưng đi xa, lão bản nương tức giận dậm chân, trước ngực nổi sóng cuồn cuộn.
“Hừ, ngươi chờ lão nương.”
……
Ngày tiếp theo, một tin đồn truyền khắp thành Thiên Sương.
Nói là Chu lão tam, nhi tử tàn phế của nhà họ Chu kia, đột nhiên tốt lên.
Càng có nhiều người biết chuyện nên vạch trần, đêm hôm đó Chu phủ mây mưa, gà chó không yên, ừ hừ một đêm cho đến bình minh.
Thật sự là chuyện tốt, uyên ương thành đôi trong đêm, một cây hoa lê áp hải đường.
Nghe được tin tức này, Hứa Khinh Chu âm thầm đắc ý.
“Ai! Lại một oán phụ khuê phòng bị ta kéo ra khỏi vực sâu tịch mịch.”
Giúp thêm một người, kiếm được ba trăm điểm giá trị hành thiện.
Vì vậy hắn sớm thu quán rồi đi quán rượu nhỏ, uống rượu nguyên một ngày.
Hai ngày sau, Hứa Khinh Chu vẫn dậy thật sớm, như thường lệ đến cửa tiệm cơm bày quầy bán hàng, chỉ là chiếc lều hư hôm trước chưa được sửa chữa.
Vì vậy mưa phùn trên phố làm hắn có chút lạnh lẽo.
Mới vừa bày sạp một lát thì từ đối diện đã thấy Lưu thị đi tới, bên cạnh nàng còn đi theo một nam nhân nho nhã.
Hôm nay hai gò má Lưu thị ửng đỏ, nét mặt toả sáng, giống như biến thành một người khác.
Hứa Khinh Chu đối với hai người chính là ân nhân nên bọn họ vừa cảm tạ vừa dập đầu.
Bọn họ còn để lại ngân phiếu trăm lượng, một lúc lâu sau mới từ biệt rời đi.
Nhìn hai người vừa đùa giỡn vừa rời đi, Hứa Khinh Chu cảm khái thật sâu.
Hắn tặc lưỡi nói: “Vùng đất này tuy màu mỡ nhưng cũng cần trâu cày, đất thì tốt nhưng trâu này thì hơi bình thường!”
Ngay lúc hắn lẩm bẩm thì bị một bóng đen che lấp ánh sáng, hắn khẽ nhướng mày, nhìn vào chiếc ô giấy dầu đỏ tươi trước mắt.
Mà người cầm ô chính là một cô nương mặc trang phục màu đỏ.
Hứa Khinh Chu hoảng hốt trong tích tắc, cười hỏi:
“Không biết cô nương là muốn cầu tài hay là tiêu tai?”
Đôi mắt nàng sáng ngời, lông mi thật dài đảo qua, môi đỏ cùng răng trắng nhẹ giọng mở lời.
“Đại sư, trời đang mưa cẩn thận bị lạnh.”
Nhan sắc của cô nương này ở nhân gian hiếm thấy, giọng nói của cô nương này tựa như tiếng trời.
Hứa Khinh Chu không đợi được câu trả lời nhưng ngược lại là nhận được một câu quan tâm không rõ lý do, hắn lập tức nổi lên hứng thú.
“Không sao, đây chẳng qua chỉ là mấy phần sương gió mà thôi.”
Cô nương nghe vậy thì đuôi lông mày run lên, tầm mắt nhìn chăm chú về phía lá cờ vàng phía sau hắn.
“Nghe người ta nói trên đường cái ở thành Bắc có một thầy bói rất lợi hại. Người này có thể giúp đỡ tất cả các cô nương trong thiên hạ giải sầu, giải ưu, chữa bệnh, cứu người.”
“Ta nghe danh mà đến, không biết là thật hay giả.”
Hứa Khinh Chu cười nói:
“Hư danh mà thôi, nhưng mà ưu sầu của nữ nhân trong thiên hạ này, ta đều có thể giải.”
“Nữ nhân trong thiên hạ này nếu gặp tai bệnh, ta đều có thể trừ.”
“Không biết cô nương tới đây cầu cái gì?”
Nữ tử nghe vậy thì ánh mắt lại một lần nữa nhìn về phía hắn, đáy mắt nàng lướt qua một tia trầm thấp làm cho người thường khó có thể phát hiện.
Môi nàng phun ra câu hỏi:
“Vậy nỗi khổ tương tư thì có thể giải không?”
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp cùng đôi mắt to tràn đầy lo lắng của cô nương.
Hứa Khinh Chu lập tức cảm thấy gió mùa thu này cũng thêm một tia sầu.
“Thế gian ba ngàn khổ, chỉ có tương tư không thể chữa.”
Cô nương nghe vậy thì than nhẹ, tay cầm ô giấy trong lúc lơ đãng run rẩy.
“Quả nhiên, tương tư khó giải sao? Vậy thì không cần làm phiền đại sư nữa.”
Cô nương nói xong liền muốn xoay người rời đi, Hứa Khinh Chu vội vàng gọi lại.
“Cô nương đừng vội, mặc dù ta không giải được nỗi khổ tương tư của thế gian này, nhưng mà nỗi tương tư của cô nương thì ta lại có biện pháp giải.”
Đôi lông mày tú lệ khẽ nhíu.
“Ta nghe không hiểu lời đại sư nói?”