Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Một ý nghĩ lớn mật cũng hiện lên trong đầu mọi người.
Chẳng lẽ Trương cử nhân này bị sét đánh có liên quan tới Vong Ưu tiên sinh sao?
“Chúng ta quen nhau?”
Giọng nói tràn ngập nghi hoặc của Hứa Khinh Chu vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh nơi đây.
Trương Tam Phân nghe vậy đứng thẳng lưng lên, hai tay trước sau đan xen, hướng về phía Hứa Khinh Chu chắp tay.
“Cha ta là Trương Nhị Hợp. Nghe nói hôm qua cô của ta đụng phải tiên sinh, cho nên hôm nay ta cố ý mang theo nàng đến đây tạ tội với Vong Ưu tiên sinh, kính xin tiên sinh trách phạt.”
Nói xong hắn còn dùng tay túm Trương Mỹ Lan bên cạnh, nhỏ giọng nói:
“Cô, còn không mau nhận lỗi với tiên sinh.”
Trương Mỹ Lan vốn có chút bóng ma đối với Hứa Khinh Chu.
Một chưởng ngày hôm qua, đến bây giờ xương sườn của nàng vẫn còn đau nhức.
Nguyên bản nàng chiếm lấy danh tiếng ca ca, còn muốn trả thù Hứa Khinh Chu trước mắt, càng là khẩu xuất cuồng ngôn để cho Hứa Khinh Chu trả giá đắt.
Nhưng mà quay đầu lại, ca ca của nàng đã bị thiên lôi đánh cho tan thành mây khói, nàng lập tức cảm giác trời cũng sụp xuống, lại nghe cháu ruột của nàng vừa nói, nàng cũng biết mình chọc phải người không nên chọc nên mới ủ thành đại họa như bây giờ.
Làm gì còn dáng vẻ ngang ngược ngày xưa, bây giờ nàng khiếp đảm như một con chuột chạy qua đường bị kinh hách.
Nàng bịch một tiếng quỳ xuống, mãnh liệt dập đầu trên nền tuyết, mang theo tiếng nức nở nói:
“Ta có mắt không biết Thái Sơn, bị mỡ heo che mắt, va chạm tiên sinh, mong tiên sinh đại nhân đại lượng, tuyệt đối đừng để trong lòng, tha cho ta lần này.”
Gương mặt Hứa Khinh Chu hơi co rúm lại.
Hôm qua ngươi ngang ngược càn rỡ, nói là để cho ta chết không được tử tế.
Hôm nay ngươi cúi đầu chắp tay, nói là cầu ta tha cho ngươi một mạng.
Trái lại bất ngờ không kịp đề phòng, tất cả đều là ngẫu nhiên.
Bất quá hắn cũng không khỏi nhìn thiếu niên Trương Tam Phân kia thêm vài lần.
Nếu theo tính cách bình thường, không phải hắn nên tìm mình báo thù rửa hận gì đó sao? Cho dù là bắt gió bắt bóng.
Cho dù không báo thù, vậy cũng nên là kính nhi viễn chi đối với mình mới đúng, thế nhưng là tiểu tử này giống như cũng không có hành động theo lẽ thường mà lại chủ động tìm tới, nhận lỗi, thật là thú vị.
Hắn tất nhiên là không tin, Trương gia công tử cải tà quy chính, cho nên hắn đoán, đối phương hẳn là đoán được hôm qua thiên lôi cùng hắn có liên quan.
Nếu thật là vậy thì ánh mắt của đứa nhỏ này vẫn rất tốt, hắn náo động như vậy thì quả thật mình cũng sẽ không động đến hắn.
“Thôi được, bản thân cũng không phải người đại ác, vốn cũng không định gây họa cho vợ con.” Trong lòng mặc niệm, hạ quyết tâm.
Hắn ho nhẹ một tiếng, tay áo rung động, ngẩng đầu, ưỡn ngực, thu mông, cường điệu, nói:
“Chuyện hôm qua đã qua, lại niệm tình ngươi thành tâm hối cải, vậy cứ để nó qua, ta cũng không phải loại người có thù tất báo, bất quá sau này người tuyệt đối không thể làm chuyện bất nghĩa nữa, nếu không tất có Thiên Đạo giáng kiếp.”
“Diệt ngươi.”
Hắn nói chuyện trầm ổn, câu nói rõ ràng, hiển lộ hết tư thái lòng dạ khoáng đạt, làm cho người nghe cảm khái, sinh lòng ngưỡng mộ sùng bái.
Hai người cũng vội vàng nói cảm ơn.
“Đa tạ tiên sinh, đa tạ tiên sinh! Ta nhớ kỹ.”
“Đa tạ tôn thượng khai ân.”
“Đứng lên đi.”
Trương Mỹ Lan sợ hãi vội vàng đứng dậy, lui sang một bên, vẫn luôn cúi đầu.
Trương Tam Phân lấy từ trong tay áo ra một hộp gỗ, hai tay đặt trước mặt Hứa Khinh Chu.
“Tiên sinh, đây là tâm ý nho nhỏ của vãn bối, mong tiên sinh nhận lấy, bày tỏ ba phần áy náy trong lòng.”
Người này còn đưa lễ.
Hứa Khinh Chu nhíu mày, căn cứ nguyên tắc ai đến cũng không cự tuyệt, có tiện nghi không chiếm là kẻ ngốc nên hắn nhận lấy.
Thuận tay mở ra, trong hộp gỗ đặt một cuộn giấy, bên trên buộc dải lụa màu đỏ, trong ngày tuyết này nhìn đặc biệt tươi đẹp.
“Trương công tử, đây là...”
“Bẩm tiên sinh, đây là khế đất của cửa hàng này, từ hôm nay trở đi, nhà này chính là của tiên sinh.”
Tê... Hứa Khinh Chu hít một hơi lạnh, giá của một cửa hàng hai tầng ở sát đường cũng không thấp, nói tặng là tặng sao.
“Khụ khụ, Trương công tử, sợ là không quá thích hợp đi, vô công bất thụ lộc a.”
Nói thật ra, hắn có chút chột dạ, dù sao hắn đầu tiên là dùng một phát súng bắn chết tay chân nhà người ta, lại hạ một đạo sét đánh chết cha già nhà người ta.
Quay đầu lại đã thu một căn nhà của người ta, về tình lý đều không hợp a.
“Danh tiếng của tiên sinh, tại hạ sớm đã nghe qua, sớm đã muốn kết bạn một phen, có thể tương giao với tiên sinh chính là phúc ba phần. Trương gia ta may mắn, vả lại là do cô ta chống đối tiên sinh trước, tiên sinh đã bỏ qua chuyện cũ, khế ước nhà này tiên sinh chớ có chối từ.”
Hứa Khinh Chu thấy đối phương nói như vậy thì làm sao còn quản những cái đó, cái gọi là đạo nghĩa cũng tốt, tình lý cũng thế, không sao cả, tư tưởng giác ngộ của hắn từ trước đến nay không cao.