Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Nhìn thấy ba loại phương án giải quyết này, càng làm cho hắn có một chút cảm giác không chân thật.
“Màu vàng mà chỉ có vậy, hệ thống ngươi nghiêm túc sao?”
Ba loại biện pháp giải quyết này, đối với hắn mà nói đều quá mức nhẹ nhõm.
Thậm chí cũng không bằng nỗi lo màu xanh lam tương đối khó giải quyết kia.
Hắn lại nhìn một lần, sau khi xác nhận không có sai lầm, tầm mắt theo bản năng nhìn về phía tiểu ăn mày còn đang ngủ say kia.
Hắn sờ cằm: “Nếu đứa nhỏ này thật sự là đại năng chuyển thế vậy nếu ta nuôi lớn rồi thì không phải nàng có thể bảo vệ ta sao, vụ làm ăn này rất có lời.”
Lại một lần nữa hắn nổi lên tâm tư, tóm lại tiểu nha đầu này cũng đã sáu tuổi, mong muốn của nàng bất quá là một ngày ba bữa mà thôi.
Hắn nuôi nàng vẫn được, vừa lúc hiện tại hắn cũng thiếu thư đồng.
Mặc dù hắn đã có một Vương Nhị, nhưng tiểu gia hỏa kia có chút lười, lá gan cũng nhỏ, không dễ làm việc.
Nghĩ đi nghĩ lại, hắn ta liếm liếm đôi môi khô khốc: “Cũng được, chờ tỉnh lại hỏi ý nghĩ của nàng một chút rồi tính toán.”
Một thân thương tích cùng ẩn tật của nàng, cho dù là dùng đan dược thì chỉ sợ là một lát cũng không tỉnh lại được.
Hắn đứng dậy liền đi xuống lầu.
Giữa trưa, cánh cửa vỡ vụn đã dùng một lượng bạc để tu bổ xong.
Hứa Khinh Chu vẫn như thường ngày, đọc sách của thế giới này.
Dùng cái này để hiểu rõ tất cả về thế giới này.
Bỗng nhiên lúc này ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
Sau đó cửa gỗ bị đẩy ra.
Phù...
Hứa Khinh Chu theo bản năng ngẩng đầu, chỉ thấy trước mặt có một cô nương được bọc kín mít đi tới.
Trong tay nữ tử kia còn mang theo một hộp đồ ăn lớn, đang dùng tay phủi tuyết trên người.
“Hứa Khinh Chu, cánh cửa này nhìn mới như vậy, là vừa mới đổi sao?”
Người tới tên là Vương Đông Nhi, nàng là bà chủ của khách điếm ở thành nam, cũng là người bạn đầu tiên của Hứa Khinh Chu ở thế giới này.
Lúc trước hắn mới tới thế giới này, đói đến ngực dán lưng.
Lúc đó hắn chạy vào quán cơm của Vương Đông Nhi để ăn bữa cơm đầu tiên, cũng là bữa cơm bá vương đầu tiên trong đời hắn.
Vốn cho rằng tránh không được bị một trận đòn hiểm, ai ngờ cô nương này không chỉ không đánh hắn.
Nhìn hắn đáng thương, nàng còn thu lưu hắn, về sau cũng là nàng cho phép ở trước cửa hàng của nàng dựng lên quầy đoán mệnh, nên mới có hắn ngày hôm nay.
Vương Đông Nhi, cũng coi như là người đầu tư của hắn đi.
Đối với người bạn đầu tiên ở thế giới này, Hứa Khinh Chu nghĩ nhất định phải báo đáp nàng thật tốt.
Vốn dĩ muốn giải tỏa nỗi lo cho Vương cô nương, nhưng Vương cô nương này lại không nể nang, sống chết không cho Hứa Khinh Chu chạm vào tay.
Bây giờ hắn đã có chút thành tựu, vì để có thể chăm sóc việc làm ăn của nàng, nên một ngày ba bữa hắn đều đặt cơm ở chỗ nàng ấy.
Cho nàng nhiều tiền hơn, cũng coi như là báo đáp ân tình ngày xưa.
Nhìn thấy cô nương thiện lương này, hắn cũng vội vàng buông quyển sách trong tay xuống, mặt mang ý cười nói:
“Ồ... Bà chủ hôm nay sao lại tự mình đến đây, không làm ăn ở tiệm cơm nữa sao?”
Vương Đông Nhi không chút hoang mang đi vào trong phòng, đem cửa gỗ khép lại, nhất thời gió không thể lọt vào.
Nàng gỡ mũ trên đầu xuống.
Tóc xanh như thác nước tản ra, che lấy một khuôn mặt tràn đầy xinh đẹp yêu kiều.
“Dưới trời tuyết này thì trên đường làm gì còn có người nào nữa nên ta nghỉ một chút, để bọn tiểu nhị đều về nhà, cho nên chỉ có thể tự ta đưa cơm cho ngươi.”
Trong lúc nói chuyện, nàng đi tới một bên trên bàn, mở hộp cơm ra, lấy ra ba đĩa thức ăn, một chén canh, lại từ trong ngực lấy ra một bình rượu ấm.
“Được rồi, mau ăn khi còn nóng đi, nếu không lát nữa sẽ nguội mất.”
Hứa Khinh Chu đứng dậy, chạy chậm, hắn nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, đều là đồ hắn thích ăn.
“Khoan hãy nói chuyện, ta thật sự đói bụng.”
Vương Đông Nhi lườm hắn một cái.
“A... Bây giờ đã là lúc nào rồi, ta thấy bây giờ ngươi cũng là người nổi tiếng, không bằng tìm nha hoàn nấu cơm đi, về sau muốn ăn lúc nào thì ăn lúc đó, đỡ phải mỗi ngày chờ ta đưa cơm cho ngươi.”
“Không không không, con người ta kén ăn, chỉ ăn cơm cô nương xinh đẹp làm." Hứa Khinh Chu mở miệng khen, không quên khen Vương cô nương một phen.
“Nữ tử thô kệch như ta, làm sao so với người khác, ở đâu ra mỹ nhân.”
Hứa Khinh Chu nghe vậy, mỉm cười hàm súc, ra vẻ thâm trầm.
“Cô nương này cúi đầu không thấy mũi chân liền thấy là tuyệt sắc nhân gian, giống như bà chủ vậy cũng không nhìn thấy mặt đất, ngươi nói xem?”
Là nữ tử liền thích được người khen ngợi, Vương Đông Nhi cười đến càng thêm xán lạn.
Giận Hứa Khinh Chu một cái: “Ngươi miệng ngọt giống như bôi mật, cũng không biết đã lừa bao nhiêu cô nương.”
“Ngươi không thể nói lung tung, ta là người đứng đắn.”