Thiên Tai: Trùng Sinh Trở Về Giai Đoạn Đầu Của Mạt Thế

Chương 1007. Hướng Thời Hạnh lớn lên ngỗ nghịch (Kết thúc)

Chương trước

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Những người trong viện nghiên cứu chưa từng ngừng nghiên cứu về việc thanh lọc đất, bọn họ luôn nỗ lực để cuộc sống của những người sống sót trong căn cứ ngày một tốt hơn.

Khôi phục hành tinh Lam về trạng thái trước tận thế, dù thời gian lúc này dài đằng đẵng nhưng bọn họ đều có thể từ từ chờ đợi.

Đất đai trên hành tinh Lam không thể dùng để trồng trọt, Triệu Lập Tân đành mang hạt giống đến hành tinh mới để tiến hành gieo trồng.

Nếu không thì với số lượng người trong căn cứ Lê Minh ngày một tăng lên, chỉ dựa vào tài nguyên ban đầu thật sự không thể nuôi nổi nhiều người như vậy.

...

Khu vực đồng bằng.

Trước cửa một pháo đài khổng lồ, trên vài cây thực vật lạ cao chọc trời, hai đứa trẻ đang nắm lấy dây leo dưới cánh hoa, đung đưa qua lại.

"A Ly, em còn cao hơn anh nữa..."

Cô bé nắm chặt dây leo, cười thành tiếng: "Nhanh hơn nữa, nhanh hơn nữa."

Dây leo trong tay cô bé nghe thấy tiếng thúc giục, càng đung đưa hăng hái hơn.

Tạ Ly nhìn dây leo gần như phát điên, bị dọa sợ đến buông tay.

Một năm trước chị Hướng Du đột nhiên quay về, nhưng toàn thân quấn đầy băng gạc, trên người đầy vết thương. Một cô bé thò đầu ra từ phía sau chị Hướng Du, đối diện với cậu ta.

Cậu ta vẫn nhớ lúc đó chị Hướng Du hỏi cậu ta có muốn đến căn cứ Lê Minh không, cậu ta nhìn vết thương trên người Hướng Du, do dự, cuối cùng không đến căn cứ Lê Minh.

Mà ở lại đây đợi vết thương của Hướng Du lành.

Sau khi đến đây nhiều lần, cậu ta mới dần dần làm quen với cô bé này. Cô bé trông rất nhỏ, có bảy phần giống chị Hướng Du, cô bé gọi chị Hướng Du là mẹ.

Hơn nữa cô bé này có một sức mạnh đặc biệt, những thực vật lạ trong khu vực đồng bằng này đều nghe lời cô bé, còn thân thiết với cô bé.

Ngay cả những loại thực vật thường xuyên tấn công người, khi gặp cô bé cũng trở nên ngoan ngoãn như mèo con.

Dưới cây đại thụ ở trung tâm pháo đài đặt một bồn tắm khổng lồ, các loại dược liệu quý hiếm trong bồn tắm nổi lềnh bềnh.

Một người phụ nữ ngồi tựa vào mép bồn tắm, hai tay tùy ý khoác qua hai bên, trên mặt đắp một cuốn truyện tranh đã lật vài trang.

Trên cánh tay khoác sang hai bên vẫn có thể thấy một số vết sẹo bỏng.

Hướng Du ngâm mình trong bồn thuốc, nghe tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng vào, lông mày nhảy giật giật, quăng cuốn truyện tranh che mặt ra, từ trong bồn thuốc đứng, đi về phía cửa pháo đài.

"Hướng Thời Hạnh, con lại ngứa da rồi phải không, giữa trưa có thể để mẹ ngủ yên một lát không, hôm nay mẹ không trị được con thì không được..."

Hướng Du tiện tay cầm lấy cây gậy gỗ bên cạnh.

Nghe thấy tiếng gọi của cô, Tạ Ly đứng bên dưới giật mình sợ hãi: "Tiểu Hạnh..."

Dây leo quấn quanh người Hướng Thời Hạnh, đưa cô bé bay cao vút, Hướng Thời Hạnh cảm nhận được Hướng Du đang đến gần, sắc mặt tái nhợt.

Hướng Du đứng trước cửa pháo đài, khoanh tay nhìn bóng người còn đang đung đưa trên cao, dây leo lại đưa Hướng Thời Hạnh bay thêm hai vòng.

Dường như cũng cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân thay đổi, nó từ từ đưa Hướng Thời Hạnh xuống đất.

Hướng Du nhìn cô bé trước mắt đã gần cao bằng Tạ Ly, ánh mắt có chút phức tạp. Bản tính cô bé hoạt bát hiếu động.

Thậm chí trong việc học hỏi cũng rất có thiên phú, càng lớn lên từng ngày, Hướng Du càng cảm thấy như đang nhìn thấy một phiên bản nhỏ của chính mình.

Bị Hướng Du nhìn, Hướng Thời Hạnh vùi đầu xuống ngực: "Mẹ, con xin lỗi." Tạ Ly rất hiếm khi đến chơi với cô bé, cô bé nhất thời vui quá nên quên mất hôm nay mẹ phải ngâm thuốc tắm.

Hướng Du đưa tay gõ nhẹ vào trán, vết thương trên người cô đã gần lành hẳn, hay là đưa Hướng Thời Hạnh đến căn cứ Lê Minh.

Để cô bé đến đó náo loạn.

Hơn nữa tính đặc thù của đứa bé này càng lớn càng rõ ràng, Tạ Ly do biến dị gene nên cũng rất khác với người bình thường.

Vì vậy Hướng Thời Hạnh thích ở cùng Tạ Ly, hai đứa trẻ không bình thường này cảm thấy không có gì, nhưng Hướng Du là người bình thường nên nhìn ra ngay.

Hướng Thời Hạnh rồi sẽ lớn lên, Hướng Du không chắc cuối cùng cô bé sẽ trở thành như thế nào, nhưng cô hy vọng Hướng Thời Hạnh có thể hiểu được người bình thường sống như thế nào.

Cảm nhận được tâm trạng thay đổi của Hướng Du, Hướng Thời Hạnh lập tức nhào vào lòng Hướng Du làm nũng: "Mẹ đừng giận nữa..."

"Đi thu dọn đồ đạc, chúng ta đi xa một chuyến..." Hướng Du ném gậy xuống, bảo Tạ Ly cũng đi thu dọn đồ đạc.

Cô định đưa hai đứa trẻ này đến căn cứ Lê Minh để rèn giũa.

Tạ Ly không biết kiếm đâu ra một chiếc xe dã ngoại, nhờ người sửa chữa lại, sau khi đóng gói đồ đạc lên xe, lập tức cùng Hướng Du xuất phát.

Phía sau xe của cậu ta, hai con heo con đã lớn, trong đó một con còn mang thai.

Mọi người đi đi dừng dừng dọc đường, mỗi lần dừng xe Tạ Ly đều thả hai con heo ra dắt đi dạo.

Dọc đường bọn họ nghe được rất nhiều tin tức về căn cứ Lê Minh. Vội vàng chạy đuổi, mất gần bốn năm tháng, cuối cùng bọn họ cũng đến được căn cứ Lê Minh.

Hướng Du nhìn cảnh tượng nhộn nhịp trước mắt, hoàn toàn khác với một năm trước. Lúc đó ven đường đâu đâu cũng có thể thấy người sống sót chết đói khắp nơi.

Giờ cuộc sống đã được cải thiện, vấn đề ăn mặc ở đều được giải quyết, chỉ cần để người sống sót cảm thấy sống có hy vọng, hành tinh Lam rồi sẽ có ngày hồi phục.

Hướng Du tìm một nơi để ở trong này, bây giờ quy mô của căn cứ Lê Minh quá lớn, chỗ cô ở chỉ ở vùng ngoại vi.

Mười bốn ngày sau khi đến căn cứ Lê Minh, lúc Hướng Du bôi thuốc cho cánh tay trong sân nhỏ, cửa chính phòng khách vang lên tiếng gõ.

Nghe tiếng gõ cửa không giống Hướng Thời Hạnh về, mở cửa ra, vài khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mắt.

"Chị Hướng Du, em tưởng chị sẽ không về thăm bọn em nữa."

"Chị Hướng Du, em cũng rất lo cho chị, sao chị không gửi thư cho bọn em."

A Hoa nhào một phát vào lòng Hướng Du, nghẹn ngào khóc rống lên, Hướng Thành đứng phía sau cô ấy cũng đỏ hoe mắt.

Triệu Lập Tân, Lỗ Nhị và Trần Thục Vinh đứng phía sau hai người, sau họ còn có hơn mười anh em đi theo.

Trần Thục Vinh nhìn vết thương mờ nhạt trên má Hướng Du, đã gần như lành hẳn: "Về được là tốt rồi."

Đón Hướng Du đến khu chủ thành, Triệu Lập Tân đã để lại nhà cho Hướng Du.

Hiện tại cuộc sống không những đầy đủ, cũng không còn những chuyện phiền lòng, hơn nữa đãi ngộ trong căn cứ Lê Minh rất tốt, một số căn cứ nhỏ xa xôi cũng chuyển đến, sáp nhập vào căn cứ Lê Minh.

Hướng Du nói với mọi người suy nghĩ của mình, giáo dục Hướng Thời Hạnh là một vấn đề lớn, qua một năm ở chung, cô hiểu rõ nhất.

Cô không cần Hướng Thời Hạnh có thể thay đổi nhiều hay gì khác, cô chỉ hy vọng cô bé có thể sống như một người bình thường là được.

Cuối cùng mấy người nhất trí quyết định, ném cô bé vào trong bộ đội, nơi đó nuôi dưỡng người là tốt nhất.

Cuối cùng của cuối cùng, Hướng Thời Hạnh không phụ lòng mong đợi của mọi người, sau khi ra khỏi quân đội, trở thành người chính đến phát tà*.

*Là chính trực đến mức tà ma, không bình thường.

(Hoàn truyện)

Hẹn gặp lại các bạn trong các dự án tiếp theo của team Tiểu Miêu.

Mọi người yêu thích điền văn có thể ghé qua các bộ khác ở nick Tiểu Miêu nhà mình nhé.

Ngoài điền văn bên mình còn có cả phá án, huyền học, mạt thế, tu tiên, linh dị hoặc truyện thể loại tiếng lòng nữ chính bị đám nhân vật phụ nghe lén.

Chương trước