Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Đám đông vang lên tiếng xuýt xoa, chuyện này đã qua rất lâu rồi, lúc đó Tôn Ngộ Thanh vốn là người từ đội huấn luyện đặc biệt ra.

Sắp xếp vào bất kỳ vị trí nào cậu ta cũng được trọng dụng, chỉ có điều không còn cha mẹ che chở, trên đầu lại có một lão Phan đè nặng.

Suất Thần dịch mà trước đây cậu ta lấy được cũng bị tịch thu.

Tuy bọn họ thảo luận rất khẽ, nhưng mấy người Hướng Du và Lỗ Nhị đều nghe thấy.

Lỗ Nhị siết chặt nắm đấm đến kêu răng rắc, anh ta vốn luôn rất chán ghét những chuyện như thế này.

Hơn nữa trước đây cũng đã từng ở căn cứ thành phố A một thời gian, đương nhiên rất rõ phong cách làm việc của những người này.

Khi đó anh Triệu đã bị cướp mất thành quả thí nghiệm vì một lý do vô lý, người nhà cũng bị giết.

Sau đó còn bị người thành phố A vứt bỏ, muốn đuổi anh ấy đến thành phố G để lén giết đi, những người này quen dùng thủ đoạn dùng xong thì giết như vậy.

Hướng Du nhìn bóng lưng cao ngất thẳng tắp của Tôn Ngộ Thanh phía trước, có thể tưởng tượng được, cơ hội mà cậu ấy chờ đợi bấy lâu cuối cùng đã đến.

Trên bãi đỗ khổng lồ, máy bay đậu bên trái, phi thuyền đậu bên phải, mà trên đường băng bên phải lúc này có hơn hai mươi người đang khiêng vật tư nặng nề vận chuyển chúng lên máy bay.

Đã không thể sử dụng phi thuyền thì dùng máy bay, chỉ cần có thể rời khỏi đây là được.

Dù cách một khoảng xa, Tôn Ngộ Thanh vẫn nhận ra ngay lão Phan trong đám người phía dưới.

Kẻ đó dù có hóa thành tro cậu ấy cũng nhận ra.

"Nhanh lên nhanh lên, để tôi lên máy bay trước..." Lão già vừa nhìn thấy mấy người Hướng Du thì vội vàng hấp tấp muốn lên máy bay.

Lỗ Nhị vẫy tay ra hiệu, hai xạ thủ bắn tỉa lập tức giương súng, tiếng súng bằng bằng vang lên, cánh máy bay mà lão Phan định lên ngay lập tức gãy đứt.

Những người trong khoang máy bay lăn lộn chạy ra ngoài, những người bên cạnh ông ta vội vàng bảo vệ, vây ông ta vào giữa.

Để tránh súng bắn tỉa nhắm trúng ông ta.

"Mấy người đi chặn bọn họ lại đi, tôi nuôi mấy người bấy lâu nay, đến lúc báo đáp tôi rồi..." Ông ta nhìn những người xung quanh mình.

Bình thường cung phụng bọn họ ăn uống đầy đủ, mình ăn gì cho bọn họ ăn nấy, thậm chí những tài nguyên nâng cao thực lực mà mình có thể kiếm được cũng đều đầu tư trên người bọn họ.

Tính tình của những người này đều do ông ta chọn lựa, bản tính đều không tệ, mấy người nghe lệnh của lão Phan, trong mắt đầy vẻ giằng xé.

Nhưng vẫn lao về phía mấy người Hướng Du tấn công.

Lão Phan dưới sự che chắn của mấy người, nhanh chóng lên một chiếc máy bay khác.

"Để tôi tới đi..." Triệu Lập Tân nhìn Hướng Du đang hoạt động chân tay, lên tiếng ngăn cản.

Mà nhân lúc này, hai xạ thủ bắn tỉa lại một lần nữa bắn vỡ cánh máy bay mà lão Phan đang ở trong đó.

Lão Phan hoàn toàn nổi điên, thân hình mập mạp chạy về phía một chiếc phi thuyền.

Phi thuyền chỉ không thể bay vào vùng không gian do bị nhiễu loạn, nhưng thực ra vẫn có thể bay ở tầng trời thấp.

"Ha ha ha ha, nếu đã không cho tao sống thì bọn mày cũng phải chết..." Lão Phan lái chiếc phi thuyền, hoàn toàn không đếm xỉa đến người của mình bên dưới, nã đạn về phía Hướng Du và những người khác.

Sắc mặt Hướng Du khẽ biến: "Không hay rồi!" Mọi người nhanh chóng tìm công sự che chắn ẩn nấp.

Đạn pháo trên phi thuyền có sức công phá rất lớn, Hướng Du cảm nhận được mặt đất rung chuyển dưới chân, bên tai còn nghe thấy những tiếng răng rắc nho nhỏ.

Triệu Lập Tân và Lỗ Nhị cũng cảm nhận được sự rung chuyển của mặt đất, sắc mặt đều vô cùng nghiêm trọng.

Trước đây khi căn cứ Lê Minh bị pháo đánh nổ, anh ta đã từng cảm nhận sự rung chuyển này, sau khi tiến hành kiểm tra đo lường hành tinh Lam, phát hiện bên trong đã đầy những vết nứt.

Nếu bị tấn công như vậy thêm vài lần nữa, hành tinh Lam chắc chắn sẽ không còn khả năng phục hồi.

Sắc mặt Triệu Lập Tân nghiêm trọng, Hướng Du có giác quan nhạy bén, tiếng rắc bên tai càng lúc càng lớn.

"Ha ha ha, Triệu Lập Tân, mày đã từng nghe nói đến 'Như Ý' không?" Giọng lão Phan vang vọng bên tai, sau đó ông ta lái phi thuyền bay về hướng ngược lại với mọi người.

"Không hay rồi, ông ta muốn kích nổ bom hạt nhân..." Triệu Lập Tân dường như nhớ ra điều gì đó, nhìn theo bóng dáng lão Phan đang xa dần, một cảm giác vô lực sâu sắc dâng lên trong lòng.

Xong rồi, tất cả đều xong rồi.

Tên điên này.

"Để tôi đi ngăn ông ta, các anh mau đi đi..." Hướng Du dùng tốc độ nhanh nhất của mình, chạy về phía phi thuyền trên bãi đỗ.