Thiên Khuynh Chi Hậu (Bản Dịch)

Chương 1. Kỳ vật

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tầng mây nặng nề bao phủ trên không đô thị, nơi xa, dưới những kiến trúc sụp đổ không trọn vẹn cong vẹo là bầu không khí đục ngầu hôi thối, tràn ngập mỗi góc trong thành, hoàng hôn, ánh tà dương có màu đỏ tươi quỷ dị.

So với những nơi khác, thành phố Thiên Xương cũng là một tòa thành bị thương.

Vừa mới làm thêm xong, giờ phút này Lý Dịch cõng đồ đi lại trên trên đường phố tiêu điều, cũ nát của khu phố cũ, hắn thuần thục lại cẩn thận tránh đi nước đọng trên mặt đất mấp mô, sau đó nhanh chóng chui vào một ngõ hẻm.

Ngõ hẻm bốn phương thông suốt, nối liền khu phố cũ với những nơi khác, đường đi có thể tiết kiệm không ít thời gian.

"Khụ khụ!"

Đang đi đường, Lý Dịch đột nhiên ngửi thấy một mùi hôi thối mục nát, hắn nhịn không được ho khan vài tiếng, nhưng mà cũng không dám dừng lại lâu, chỉ bước nhanh hơn, nhanh chóng cách xa khu vực mùi thối bao phủ đó.

Bởi vì hắn biết mùi thối đó là sau khi người chết, thi thể thối rữa tạo thành.

Tầng lớp cấp thấp trong thành thị giống như chuột trong khe cống ngầm, chỉ sống bình thường cũng đã rất miễn cưỡng, cho dù là chết cũng chỉ có thể lẳng lặng thối rữa sinh giòi trong nơi âm u hẻo lánh, cho đến hôi thối không cách nào che giấu mới bị người của đội vệ sinh phát hiện, sau đó dọn đi.

Dù sao thế giới này đã trở nên không giống, cho dù là trong thành thị trật tự tốt đẹp thì tỉ lệ tử vong vẫn cực kỳ cao.

"Cũng không biết lần này vận may của ta thế nào, có thể qua được cửa ải này hay không."

Mới gần hai mươi tuổi, Lý Dịch bất đắc dĩ thở dài, trong mắt lộ ra một tia mê mang và mệt mỏi, nhưng rất nhanh ánh mắt hắn lại trở nên kiên định, bước chân nhanh hơn bình thường một chút.

Dựa theo địa chỉ trong trí nhớ, hắn đi qua một ngõ hẻm tới một khu vực có mấy chục năm lịch sử.

Khu này chỉ có bốn tòa nhà, đây là tình hình chung của những khu phố cũ.

Cho dù khu phố cũ hoàn cảnh không tốt nhưng ít nhất thì khu phố cổ an toàn hơn những chỗ khác một chút, không dễ xảy ra chuyện bất trắc, cho nên tình huống thường thấy trong những khu phố cũ tiêu điều này là một căn nhà nhỏ nhưng lại có rất nhiều người ở, bọn họ giống như những loài gặm nhắm gặm ăn tất cả mọi thứ trong thành thị này miễn cưởng sống tạm, Lý Dịch chính là một thành viên trong số báo.

Khu Vượng Môn.

"Đúng rồi, không sai, chính là chỗ này." Lý Dịch tìm được địa chỉ.

Nhưng mà khi hắn đi vào bên trong thì lại phát hiện trên đất trống tụ tập không ít người, thậm chí hắn còn mình thấy được bóng dáng của cảnh sát ở giữa đám người này.

"Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?" Sắc mặt hắn khẽ động, sau đó hiếu kì đi tới.

"Nghe nói các gia đình chết rồi trong căn 701 tòa nhà số 4 chết rồi, chết rất thảm, máu chảy ra hành lang, chắc chắn không phải là cái chết bình thường, hẳn là xảy ra chuyện ngoài ý muốn nếu không thì cảnh sát cũng sẽ không tới cái chỗ chết tiệt này."

"Căn 701 tòa nhà số 4 là nhà của ai, hoàn toàn không có chút ấn tượng nào, có ai biết không."

"Là người phụ nữ để tóc xoăn ăn mặt rất xinh đẹp."

"A, nghe nói như vậy thì ta lập tức nhớ ra được, nàng tên là Lưu Lệ, tuổi chừng ba mươi hai tuổi, chưa lập gia đình... ngực vô cùng."

"A?"

Nghe nói như vậy thì không ít người đang đứng bên cạnh lập tức kinh ngạc quay đầu nhìn về phía hắn.

Đó là một nam tử hơn ba mươi tuổi, giờ phút này đang lắc đầu, dáng vẻ cảm khái vạn phần.

Lúc này có một vị cảnh sát từ trong hành lang của căn 701 tòa nhà số 4 đi xuống, đồng thời còn có mấy nhân viên vệ sinh đi theo phía sau hắn, bọn họ cầm một cái túi đựng xác, bên trong hẳn là thi thể của Lưu Lệ đó.

"Phía trên tình huống như thế nào?" Cảnh sát trưởng tên là Vương Kiến, khu phố cũ này do hắn phụ trách.

Vương Kiến tướng mạo thường thường, mặc dù chỉ có hơn hai mươi tuổi nhưng lại có đôi mắt cực kỳ sắc bén, trong khu vực tranh sáng tranh tối này nó mơ hồ phát ra ánh sáng khiến cho người ta cảm thấy tim đập nhanh một cách khó hiểu.

"Vương đội trưởng, thi thể của người chết bị chia cắt thành mười mấy bộ phận, hiện trường cực kỳ huyết tinh, nhưng từ tình huống điều tra được trước mắt thì nguyên nhân cái chết của người chết hẳn là... tự sát." Một vị cảnh sát khác đi tới, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng, nhỏ giọng nói ra tình huống của căn số 701.

Vương Kiến khẽ gật đầu, sắc mặt rất bình tĩnh, có vẻ như hắn đã không cảm thấy kinh ngạc đối với tình huống như vậy nữa, dù sao hắn đã từng gặp những chuyện ly kỳ hơn.

"Còn có những manh mối gì khác không?"

Một vị cảnh sát khác nói: "Đối diện căn số 701 hình như có người sống, đó có vẻ như đã nhìn thấy một số thứ."

Nói xong, hắn ra hiệu một chút, một người trẻ tuổi chừng hai mươi lăm tuổi bị dẫn qua.

"Ta là cảnh sát Vương Kiến, nói một chút, ngươi đã nhìn thấy cái gì trong căn số 701?" Vương Kiến dò hỏi.

Người trẻ tuổi đó vẻ mặt khẩn trương nói: "Ta, ta nhìn thấy đêm qua có một người lục tục đi vào trong căn số 701."

"Lục tục?" Vương Kiến có chút nhíu nhíu mày: "Ngươi đang đùa với ta hả?"

"Không, tuyệt đối không có, người đó đúng là lục tục đi vào." Người trẻ tuổi đó cực kỳ khẳng định.

Vương Kiến sầm mặt lại, bỗng nhiên duỗi tay ra bóp lấy cổ của người trẻ tuổi này sau đó lạnh lùng nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn một chút rồi tiện tay ném qua một bên: "Lại tu luyện điên rồi, đem đi."

"Vâng."

Người trẻ tuổi đó lập tức giằng co: "Không, ta không có điên, ta không có điên, đúng là có người lục tục đi vào căn số 701, người đó chính là hung thủ giết người, nàng không phải tự sát, không phải tự sát, ta không có vấn đề, hôm qua ta nằm ở trên cửa tu luyện, nhìn thấy rõ ràng."

Thế nhưng những cảnh sát đó không nói một lời, bắt lấy hắn dẫn ra ngoài.

Nam tử xem náo nhiệt đó hô: "Người chết Lưu Lệ có thể lục tục được mang đi ra, vì sao hung thủ không thể lục tục tiến vào giết người a? Dựa vào cái gì mà cảnh sát nói người ta điên."

"Hắn không bình thường, ngươi cũng không bình thường a?" Vương Kiến liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi cũng muốn bị mang đi?"

Nam tử trung niên đó lập tức nhìn về phía người trẻ tuổi nói: "Cái tên điên này nên bị mang đi, chắc chắn là ta bị hắn ảnh hưởng, tuyệt đối không thể thả tên điên này ra, nói không chừng hung thủ giết chết Lưu Lệ chính là hắn."

"Ta nói, Lưu Lệ tự sát, vụ án này đã kết." Vương Kiến lập lại một lần nữa.

"Xem ra vụ án tự sát xảy ra ở đây chỉ là trùng hợp mà thôi, không có liên quan gì tới chuyện ta cần làm."

Lý Dịch xem náo nhiệt một mực trầm mặc không nói, hắn chỉ lặng lẽ xách cái túi đi ra khỏi đám người, đi tới tòa nhà số một, vấn đề này không có liên quan gì tới hắn, hắn tới đây chỉ vì kiếm tiền mà thôi, không muốn trêu chọc phiền toái không cần thiết.

"Khu Vượng Môn, tòa nhà số một, căn số 201."

Lý Dịch hít một hơi, hắn đi tới địa chỉ xa lạ đó sau đó gõ cửa phòng bằng gỗ xưa cũ.

Đông đông đông ~!

Tiếng vang trầm muộn quanh quẩn trong hành lang tranh sáng tranh tối, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh.

Nửa ngày.

Cửa phòng bằng gỗ xưa cũ mở ra, ánh đèn màu vàng chiếu ra ngoài đồng thời cũng có một giọng nói vang lên.

"Vào đi." Giọng nói đó cực kỳ trầm thấp.

Lý Dịch hơi khẩn trương đi vào.

Phòng khách bố trí rất đơn sơ, một cái ghế sô pha, mấy cái ghế làm bằng gỗ, cửa phòng ngủ hai bên trái phải đóng chặt, dưới ánh đèn vàng chiếu rọi xuống không gian nơi này có vẻ hơi bí bách.

"Bằng hữu, đừng nhìn, ngươi tới chậm, chỉ còn thiếu một mình ngươi thôi, tất cả chúng ta đều đang đợi ngươi." Có mấy người ngồi trên ghế sa lon, có nam có nữ, người lên tiếng chính là một nam tử trẻ tuổi mặc áo khoác.

Lý Dịch không nói gì, chỉ nhìn người đối diện đang ngồi trên ghế.

Thân thể người nọ ngồi trong chỗ khuất đèn, hắn hơi ngẩng đầu lên, đôi mắt cực kỳ sáng tỏ, lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, giống như ẩn chứa một loại sức mạnh đặc biệt nào đó khiến cho người ta không dám nhìn thẳng vào.

"Ta tên là Lão Nha, ngươi tên là Lý Dịch đúng không? Rất trẻ trung, nhìn dáng vẻ của ngươi thì cao lắm là chừng hai mươi, nói nghe coi tại sao ngươi lại muốn nhận nhiệm vụ nguy hiểm này." Người tự giới thiệu mình tên là Lão Nha mở miệng, giọng nói hắn vẫn trầm thấp như cũ, mang tới cho người ta một cảm giác áp bách khó hiểu.

Lý Dịch lấy lại bình tĩnh, sau đó chân thành nói: "Thiếu tiền."

Nam tử mặc áo khoác đang ngồi trên ghế sa lon lập tức cười phá lên: "Nói nhảm, người tới đây nhận nhiệm vụ nguy hiểm này không phải ai cũng thiếu tiền hay sao, thời đại bây giờ mạng không đáng tiền, có rất nhiều người tranh nhau đi bán mạng."

Lý Dịch vẫn không để ý, tiếp tục giải thích: "Cha mẹ ta là người thực vật, đã ngủ mê sáu năm."

"Phụ mẫu đều là người thực vật? Có thể sống sáu năm nói rõ nhà ngươi có hai cái khoang chữa bệnh, một khoang chữa bệnh cho dù là hàng qua tay cũng chí ít giá trị một trăm vạn trở lên, ngươi không giống như là thiếu tiền." Lão Nha lạnh lẽo nói: "Cho ta một giải thích hợp lý, đừng giở trò gian."

"Khoang chữa bệnh hỏng, cần sửa chữa, tiền sửa chữa là năm vạn, số tiền đó ta không bỏ ra nổi, thấy trong nhóm có người giới thiệu công việc nói là sau khi hoàn thành thì có thể nhận được mười vạn, cho nên ta đến thử thời vận ." Lý Dịch trong lòng run lên, lại giới thiệu tình huống cá nhân mình một lần nữa.

Có lẽ là tin tưởng Lý Dịch, hoặc là nhìn thấy vẻ gấp gáp và bất an trong mắt Lý Dịch, hắn đổi giọng sau đó cười một tiếng nói: "Nuôi hai người thực vật sáu năm, cho dù trong nhà có chút vốn liếng thì cũng đã tiêu hao sạch sẽ, lại gặp đến tình huống khoang chữa bệnh bị hỏng, đúng là rất cần có một khoản tiền, dù sao nếu như không có khoang chữa bệnh thì người thực vật sống không quá ba mươi ngày, xem ra ngươi muốn liều một phen vì cha mẹ của mình, rất không tệ, thời đại bây giờ rất ít nhìn thấy người có hiếu như ngươi, nếu như vậy thì ta cho ngươi cơ hội này, lý do của ngươi coi như là hợp lý, ngồi xuống đi."

Lý Dịch nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm sau đó tìm một cái ghế kế bên ghế sa lon ngồi xuống.

"Cuối cùng cũng đủ người, bây giờ nếu ai muốn rời khỏi đây thì có thể đi, ta sẽ không ngăn cản, mười giây sau, ta sẽ bắt đầu bàn giao nhiệm vụ lần này." Lão Nha ánh mắt sáng ngời, lộ ra mấy phần uy hiếp.

Rất rõ ràng là đang cảnh cáo bọn họ nếu như bây giờ không đi thì sau đó muốn đổi ý cũng không được.

Trong phòng khách mờ mờ ảo ảo, tất cả mọi người rơi vào yên tĩnh.

Thời gian một giây một giây trôi qua.

Trong khoảng thời gian này không có ai chọn rời khỏi đây.

"Rất tốt, xem ra các ngươi đều có lý do không thể không liều mạng, nếu đã như vậy thì bây giờ ta chính thức bắt đầu giới thiệu nhiệm vụ." Giờ phút này, Lão Nha đứng lên.

Cùng lúc đó, cửa phòng ngủ đang đóng chặt bên cạnh cũng mở ra sau đó một nam tử mặc tây trang đi ra, trực tiếp khóa cửa, sau đó giống như là một bức tường cao đứng sừng sững ở cổng, phòng ngừa có người chạy khỏi nơi này.

"Lão Nha, đừng lãng phí thời gian, màu nói chúng ta phải làm cái gì, nếu như chuyện rất khó thì chúng ta không làm được, dù sao chúng ta chỉ muốn kiếm tiền chứ không phải muốn chết, hơn nữa chúng ta đều là người bình thường không có tu hành, những chuyện chúng ta có thể làm cũng rất có hạn." Nam tử mặc áo khoác không khẩn trương một chút nào, chỉ nhếch miệng vừa cười vừa nói.

Lão Nha liếc mắt, sau đó nói: "Ngươi thành thật một chút."

Nam tử mặc áo khoác nhún nhún vai, không nói nữa.

Người dám liều mạng kiếm tiền thì có gì phải sợ nữa.

Vài người khác rất trầm mặc, bọn họ cũng không có lên tiếng ngắt lời Lão Nha.

Lý Dịch cũng chỉ lẳng lặng nghe, hắn chỉ hi vọng cái gọi là nhiệm vụ đừng quá hung hiểm, hắn còn muốn sống trở về.

Nhìn thấy tất cả mọi người đều giữ yên lặng, Lão Nha mới nghiêm túc nói ra: "Mười ngày trước, trong một tòa nhà trong khu phố hoang xảy ra chuyện dị thường, người của chúng ta đi vào trong đó tìm kiếm thì kết quả xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có mấy người chết, chỉ có hai người bình thường chưa bước vào con đường tu hành còn sống trở về, người đầu tiên thì điên rồi, người còn lại thì trọng thương, bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, miễn cưỡng giữ được nửa cái mạng."

"Lần thứ hai, ta và người cộng tác của ta tiến vào trong tòa nhà đó tìm kiếm một lần nữa nhưng rất không may người cộng tác của ta nằm lại nơi đó chỉ có ta là may mắn trốn thoát được.”

"Nhưng hai lần tìm kiếm, ta nhận được hai tin tức mấu chốt, tin tức thứ nhất, rất có thể trong tòa nhà đó có kỳ vật."

Vừa nghe hắn nói như vậy thì tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được.

"Kỳ vật? Sao có thể như vậy được? Khu phố hoang đã bị tìm tòi không biết bao nhiêu lần, sao còn có kỳ vật còn sót lại được?" Nam tử mặc áo khoác đứng phắt dậy, hơi thở có chút dồn dập.

Kỳ vật.

Sau sự kiện trời nghiêng, xuất hiện bảo vật đến từ thế giới khác, nghe nói có sức mạnh thần dị như truyền thuyết thần thoại.

Mỗi một kiện kỳ vật đều giá trị liên thành.

Các quốc gia toàn cầu không giảng đạo lý cường thế thu hồi mỗi một kiện kỳ vật, vì thế đã dẫn phát không biết bao nhiêu kỳ vật chi chiến.

Nếu như người bình thường đạt được kỳ vật tự nguyện nộp lên, chỉ tiền mặt ban thưởng thì chí ít một tỷ, trừ cái đó ra còn có thể vô điều kiện tiến vào kim sắc học phủ, chung thân miễn khai trừ, còn khu biệt thự yên ổn, thân phận vinh dự gì gì đó thì chỉ là phúc lợi phụ.

Nhưng dưới tình huống có trọng thưởng như vậy nhưng trong nước cũng chỉ xảy ra hai lần tự nguyện nộp kỳ vật.

Bởi vì kỳ vật ngoại trừ có sức mạnh thần dị ra thì còn có thể giúp cho người bình thường nghịch thiên cải mệnh, bước lên con đường tu luyện có thể so với thiên tài.

Chỉ cần có được kỳ vật mấy tháng, người có được nó có thể siêu phàm thoát tục, nếu như có được kỳ vật mấy năm, quốc gia đều phải nhìn sắc mặt ngươi.

"Đừng bánh vẽ, ta không tin trong khu phố cũ có kỳ vật, một kiện kỳ vật phạm vi ảnh hưởng chí ít năm cây số, khu vực lớn như vậy đều bị ảnh hưởng người ngươi cảnh sát là vô dụng hay sao?" Người lên tiếng nói chuyện chính là một nữ tử, nàng mặc váy, dáng người rất gợi cảm, nhưng khóe miệng lại lộ ra một tia khinh thường.

Những lời nàng nói khiến cho những người khác vẫn còn đang trong cơn chấn kinh nhất thời tỉnh táo lại không ít.

"Nói rất đúng, mười vạn mời người đi tìm kỳ vật giá trị liên thành, chuyện này nghe rất là hoang đường, nếu như có thứ đồ chơi đó thật thì còn đến lượt chúng ta biết hay sao? Nếu như vậy thì khu phố cũ này đã bị vây chật như nêm cối rồi." Nam tử mặc áo khoác gật đầu tỏ vẻ đồng ý với những lời mà nữ tử đó nói.

Lý Dịch và những người còn lại không nói gì, chỉ bình tĩnh quan sát.

Giọng nói Lão Nha vẫn trầm thấp: "Kỳ vật cũng phân cấp bậc, cũng có kỳ vật hoàn chỉnh và kỳ vật không trọn vẹn, kỷ vật đứng đầu đương nhiên không phải là những người như chúng ta có thể mơ tưởng được, nhưng nếu như chúng ta may mắn tìm được một kiện kỳ vật không trọn vẹn hoặc là mảnh vở kỳ vật cũng không phải là không được.”

"Nhiệm vụ của năm người các ngươi rất đơn giản, đi vào tòa nhà đó, tìm được đồ, cho dù không đem ra được nhưng chỉ cần xác định được vị trí của nó thì ta sẽ cho các ngươi mười vạn, nếu như có thể lấy được thì ta sẽ cho các ngươi hai trăm vạn."

"Chỉ với chút xíu tiền đó mà muốn cho chúng ta bất chấp nguy hiểm để đi tìm kỳ vật cho ngươi? Rất khó xử lý." Nam tử mặc áo khoác chợt nhếch miệng cười một tiếng, nói.

"Ngươi có ý gì? Muốn rời đi?" Lão Nha nói.

"Không, ý của ta là phải thêm tiền." Nam tử mặc áo khoác nhìn chằm chằm hắn nói.

"Đừng lòng tham không đáy, có mạng kiếm tiền mà không có mạng xài." Lão Nha lạnh lùng nói, giờ khắc này ánh mắt của hắn phát quang, tựa như một con dã thú ẩn núp trong đêm tối.

Nam tử mặc áo khoác lại không e ngại, hắn nói ra: "Ngươi dám động thủ sao? Giết ta, chuyện này sẽ thất bại, một khi khiến cho cảnh sát chú ý, đến lúc đó tổn thất lớn vẫn là các ngươi, dù sao chúng ta chỉ có một cái mạng nát, không đáng tiền, ngươi thì không giống, tiền đồ xán lạn, còn có cơ hội tiếp xúc kỳ vật, vì mấy cái ma cà bông mà chôn vùi hết thảy, không đáng."

Vừa nói vừa quay đầu qua nhìn mấy người Lý Dịch nói: "Ta đang tranh thủ lợi ích cho mọi người, các ngươi không nói gì sao."

"Nhiệm vụ này rất nguy hiểm, ta yêu cầu lập tức một nửa tiền đặt cọc, nếu không ta không đi, ai biết sau đó ngươi có hối hận hay không." Nữ tử mặc váy đó lập tức lên tiếng nói ra.

Hiển nhiên dính đến kỳ vật ai cũng nhịn không được bắt đầu lên giá.

Lý Dịch cũng không muốn lùi bước, hắn nói ra: "Ta cũng cảm thấy tiền ít một chút, ngoại trừ thanh toán trước năm vạn tiền đặt cọc ra, nếu như tìm được thứ ngươi muốn thì phải trả mười vạn, về phần thu hồi lại, những người bình thường chúng ta vẫn có chút tự biết rõ, không có bản lãnh đó."

Hắn vừa mới nói xong, bên cạnh, trên ghế sa lon, một tráng hán cơ bắp tráng kiện, đầu đinh mặt chữ quốc cũng đứng lên, chiều cao hắn hơi khoa trương một chút, gần hai mét, đầu sắp tiếp xúc với trần nhà, mặc dù là người bình thường nhưng lại khiến người ta cảm thấy không đơn giản.

"Ngươi đã tìm tới ta, không cần biết có làm hay không, tiền ta đều phải lấy, nếu như ngươi không cho, ta một quyền đánh nát đầu của ngươi." Nam tử này nói chuyện ngột ngạt, giọng điệu không cho cự tuyệt.

Chỉ còn lại người cuối cùng là một nam tử đeo kính, dáng người hơi gầy gò, trước đó một mực trầm mặc ít nói, cho tới bây giờ mới mở miệng nói: "Lão Nha phải không? Ngươi cho ta toàn bộ tiền của bốn người bọn họ, chuyện này ta giải quyết, nhưng mà sau khi thu hồi thứ ngươi muốn, ta muốn được chia ba mươi phần trăm."

"..." Lão Nha lập tức trầm mặc.

Một hồi lâu, hắn mới trầm giọng nói: "Ta xem như đã nhìn ra, các ngươi đều là nhân tài, muốn tiền không muốn mạng, nếu không phải nơi này vẫn là khu vực an toàn, ta rất muốn làm thịt tất cả mấy người các ngươi."

Nam tử mặc áo khoác vẫn nhếch miệng cười, nữ tử mặc váy trợn trắng mắt xem thường, nam tử dáng người khôi ngô khinh thường hừ lạnh, cuối cùng nam tử đeo kính thì hơi cúi đầu, nâng kính, khóe miệng lộ ra một nụ cười khó hiểu.

Chỉ có Lý Dịch biểu hiện bình thường một chút, khóe mắt nhảy một cái, hơi có vẻ bất an.

Nhưng nhìn thấy tất cả mọi người đang có mặt ở đây bất vi sở động, Lão Nha cân nhắc ngắn ngủi sau đó vẫn lựa chọn thỏa hiệp, dù sao lại tìm một nhóm người thì rất phiền phức, hơn nữa hắn không muốn đêm dài lắm mộng, nếu không một khi tin tức tiết lộ ra thì cục diện cũng không phải là hắn có thể khống chế.

"Theo Lý Dịch nói đi, thanh toán trước năm vạn tiền đặt cọc, sau khi chuyện thành công trả mười vạn, đừng cò kè mặc cả với ta, chuyện quyết định như vậy đi."

Những người khác trầm mặc ngắn ngủi một chút, hiển nhiên đều chấp nhận điều kiện này.

"Ngươi còn chưa nói tin tức mấu chốt thứ hai." Nam tử mặc áo khoác đó hỏi lần nữa.

Lão Nha nói ra: "Tin tức mấu chốt thứ hai chính là tiến vào tòa nhà đó, người bình thường tao ngộ nguy hiểm sẽ ít, người bước vào tu hành giống ta càng dễ bị nguy hiểm để mắt tới, đây chính là nguyên nhân tại sao ta phải tìm tới đám người các ngươi, đừng lãng phí thời gian, lập tức xuất phát."

Nói xong, hắn ra hiệu cho thủ hạ thủ ở cửa ra vào mở cửa phòng ra.

"Ta còn có một vấn đề." Lý Dịch nói.

"Còn có vấn đề gì tranh thủ hỏi đi." Lão Nha lạnh lùng nói.

"Ngươi nói chỗ đó rốt cuộc có nguy hiểm gì, ngay cả người tu hành các ngươi đều không ứng đối được." Lý Dịch nói ra: "Vấn đề này rất quan trọng, chí ít chúng ta đều hiểu đến lúc đó chúng ta phải đối mặt với thứ gì."

"Tòa nhà đó... có quỷ." Lão Nha nói xong câu đó thì đi ra khỏi phòng.

Quỷ?

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây ngơ ngác một chút, dưới ánh đèn vàng, một luồng hơi lạnh xộc thẳng lên đầu khiến cho tất cả bọn họ đều rùng mình một cái.

Chương sau