Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lục Ngô vẫn làm ra vẻ thâm trầm nói: “Quốc vương Bột Hải vốn cũng muốn làm chó cho Hắc Vũ, nhưng Hắc Vũ chê không cần ông ta, thừa tướng Bột Hải là Hàn Nguyên Tái khuyên ông ta nên thân thiện với Đại Ninh thì ông ta lại thấy Đại Ninh không bằng Hắc Vũ, Hàn Nguyên Tái nói rằng người đời đều biết ánh mặt trời rực rỡ còn ánh trăng yếu ớt, những kẻ như chúng ta không được hưởng ánh mặt trời thì có tư cách gì mà chê bai ánh trăng không đủ sáng?”
Hắn ta giống như đang khoe khoang kiến thức của mình, nói: “Hàn Nguyên Tái là một người thông minh hiểu biết, suốt một đường gian nan trắc trở đến Đại Ninh thì chỉ còn lại một mình ông ta, ông ta vừa đến chỗ chúng ta thì sắp chết, khi bệnh nặng sắp chết còn cầu xin Bệ Hạ cứu Bột Hải...”
Lúc này Lục Ngô nhìn thiếu nữ với ánh mắt đầy khâm phục: “Phía bên Hồng Lô Tự vẫn luôn muốn gây áp lực thông qua đàm phán, Binh bộ đã điều động quân mã, nhưng đều không kịp, khi binh mã đến thì Bột Hải đã diệt vong rồi, chúng ta xuất binh lại không có danh chính ngôn thuận, nếu chúng ta có thể cứu được quốc vương hoặc thái tử Bột Hải ra thì việc xuất binh sẽ có danh nghĩa...”
Nói đến đây, hắn ta mới phát hiện ra, ánh mắt của thiếu nữ vẫn luôn dừng lại trên người hai huynh đệ ngốc kia.
Vì thế, hắn ta càng thêm không vừa mắt hai huynh đệ, đặc biệt là gã đại ca rõ ràng quê mùa nhưng lúc nào cũng tỏ vẻ lạnh lùng kiêu ngạo kia.
Lúc này, thiếu nữ lại thấy Đại Ngốc treo cái bọc hành lý rõ ràng nặng hơn kia lên người Diệp Khương Đầu, còn bản thân lại vác cái nhỏ hơn.
Trong nhà người thợ săn chỉ có một cây chĩa săn cũng bị Diệp Phù Dao xách trong tay, Diệp Khương Đầu như một kẻ đáng thương cõng cả một ngọn núi.
Diệp Khương Đầu nói: “Ta thắng rồi mà.”
Diệp Phù Dao nhìn hắn, không nói gì.
Còn lão thợ săn thoạt nhìn có vẻ như thương Diệp Khương Đầu hơn này lại không có phản ứng gì, chỉ kêu lên một tiếng: “Tỏi Đầu, chăm sóc Khương Đầu cho tốt.”
Diệp Phù Dao vẫn không đáp lời, giữa hai hàng lông mày hơi cau lại của hắn ta dường như còn có chút ghét bỏ nhàn nhạt.
Hắn ta thong thả bước về phía trước, thậm chí không nói một lời nào với người thuê mình.
Trong khi Diệp Khương Đầu đang cõng bọc hành lý lớn vẫn cười ngây ngô, ăn uống chống lạnh đều ở trên người hắn, đè hắn cong cả lưng nhưng hắn vẫn vô tâm vô phế.
“Tỏi Đầu... Ha ha.”
Lục Ngô không nhịn được cười khẩy, vốn tưởng rằng sẽ chọc tức được Diệp Phù Dao, nhưng Diệp Phù Dao lại chẳng có phản ứng gì, dẫn đầu đi trước về phía núi.
Khi Diệp Khương Đầu đi ngang qua, Lục Ngô không nhịn được hỏi: “Ca ca của ngươi bị câm à?”
Diệp Khương Đầu thế mà lại cười hề hề đáp: “Hồi nhỏ nghe thấy huynh ấy đã khóc rồi, chắc không phải người câm đâu.”
Lục Ngô ngẩn người.
Diệp Khương Đầu nói: “Đi thôi, muốn lên đến đỉnh núi ít nhất cũng phải mất hai ngày, nếu còn chậm trễ nữa sẽ bỏ lỡ chỗ nghỉ chân đó.”
Lục Ngô ừ một tiếng rồi gọi đám kỵ sĩ tinh nhuệ dưới trướng đi theo, chiến mã và xe ngựa đành phải tạm thời để lại ở Vô Sự Thôn.
Thiếu nữ giống như không chút để ý bước đi bên cạnh Diệp Khương Đầu hỏi: “Chúng ta không nói là sẽ đi lên đỉnh núi.”
Diệp Khương Đầu cười: “Vậy càng tốt.”
Rõ ràng từ nhỏ đã biết phải nên kìm nén tính tò mò, nhưng sau khi quen biết hai huynh đệ nhà này, dường như người thiếu nữ dần dần không thể khống chế được những giới luật nghiêm ngặt mà nàng tự đặt ra cho mình.
Trong môi trường nàng trưởng thành đó, sự tò mò thật sự sẽ giết chết con người, có thể là chính nàng, có thể là những người nàng quan tâm.
Thoạt nhìn nàng có vẻ điềm nhiên thong dong, nhưng dù sao nàng cũng chỉ là một thiếu nữ mười sáu tuổi, nàng không muốn gượng ép làm quen với người nào đó, càng không muốn bị người nào quen biết.
Có lẽ là đến một nơi khác hoàn toàn so với môi trường trưởng thành của nàng, nàng rất muốn làm quen với cái gã tên Khương Đầu này.
“Vì sao ngươi lại muốn đưa ca ca của ngươi đi cùng?”
Diệp Khương Đầu ngước nhìn lên không trung với góc nghiêng nói: “Vì một núi không dung hai hổ, huynh ấy đi rồi, toàn bộ gia sản đều là của ta!”
Lục Ngô ở phía sau hai người bọn họ cũng không nhịn được cười, trong lòng nghĩ thầm thế mà một lúc nào đó mình lại nghi ngờ sự ngốc nghếch của tên tiểu tử này đều là giả bộ.
Diệp Phù Dao đi tuốt ở phía trước mở đường chắc cũng đã nghe thấy lời này, nhưng vẫn không có phản ứng gì.
Diệp Khương Đầu cõng một bọc hành lý nặng trịch nhưng bước đi lại không hề khó nhọc, trái lại những kỵ binh trông có vẻ xốc vác cường tráng kia sau khi xuống ngựa bắt đầu leo núi lại còn không bằng hắn.
Không phải mùa đông nhưng ở đây vẫn lạnh đến mức khiến người ta nghi ngờ liệu mình có thể sống sót qua đêm không, để chứng minh điều này, bóng đêm rất nhanh đã ập đến.
Đại Từ Bi Sơn, đối với những người muốn chinh phục nó mà nói lại không hề từ bi chút nào, sự giằng co phản kháng của nó đủ khiến bất cứ ai muốn leo lên nó đều vạn kiếp bất phục.
Sau khi bóng đêm buông xuống, mười hai tráng sĩ đã nhanh chóng dựng lên một vòng phòng ngự đơn giản, thiếu nữ và gã phu xe ít nói kia ở bên trong cùng.