THIÊN HẠ TRƯỜNG NINH

Chương 12. Gặp người người thích (1)

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

A gia nhìn vào mắt Diệp Vô Khả nói: "Nó một lòng muốn ra ngoài, vậy thì cứ tùy nó đi, có lẽ là vì nương con nói nó nên mang mệnh phù dao (giông bão) còn con nên vô khả (không gập ghềnh), nhưng ta và nương con nghĩ không giống nhau, đều là ruột thịt, tại sao lại phải bên thiệt bên hơn? Khương Đầu à... Nếu ca con thật sự mang số mệnh phù dao, thì con hãy âm thầm bảo vệ nó, bảo vệ nó, bảo vệ chính con, cả hai đều vô khả."

Diệp Vô Khả hít một hơi thật sâu, đây là lần thứ hai trong lòng người thiếu niên mười sáu tuổi có một trách nhiệm nặng như núi.

Lần đầu tiên, là ca ca nói yêu cầu hắn hãy chăm sóc A gia.

Nhưng người thiếu niên không thể ngờ được rằng, A gia cũng không nói cho hắn, giống như có những lời không nói với ca ca hắn, đều là ruột thịt như nhau, dựa vào cái gì mà một người lại định sẵn phải tầm thường?

A gia xoa đầu Diệp Vô Khả: "Thật ra số mệnh của con nên tốt hơn mới đúng, con chưa bao giờ tranh giành... Ngốc nghếch cả ngày chỉ biết cười, haiz, đang lẽ ra nên dỡ cái tượng đất kia sớm hơn, dỡ đi thì có lẽ ca ca con sẽ rời đi muộn mấy năm."

Ánh mắt ông ta càng thêm mờ mịt.

"Nào ngờ lại có người đến từ Trường An, nào ngờ tiểu cô nương kia lại cứ nhìn chằm chằm vào tượng đất."

Diệp Vô Khả cúi đầu nói: "A gia biết đó là tâm niệm của nương nên vẫn không dỡ."

A gia liếc mắt nhìn hắn một cái, sau đó lắc đầu thở dài: "Con quả nhiên vẫn ngốc nghếch, cái tượng đất đó nằm ở vị trí phong thủy của thôn, ta không dỡ, tại sao mọi người trong thôn đều không dỡ?"

Trong lòng Diệp Vô Khả khẽ rung động một chút, quả nhiên tâm sự của thiếu niên vẫn quá đơn giản.

A gia đứng dậy nói: "Đừng vội rời khỏi thôn, ta sẽ chuẩn bị thêm cho con chút đồ... Còn về việc chăm sóc ta, ta cần các con chăm sóc sao?"

Vì những lời này của a gia, Diệp Vô Khả đã suy nghĩ rất nhiều, sau đó mới phát hiện ra, trên thực tế, từ nhỏ đến lớn bản thân mình đã bỏ qua quá nhiều chuyện trong thôn này.

A gia đi thu dọn đồ đạc, con sói nhỏ ở bên ngoài kêu gào ư ử.

Diệp Vô Khả nhìn ba cái mai rùa trong tay, nhớ tới tiểu cô nương mà a gia nói, thế là trong lòng thầm niệm mặc dù ta không biết ngươi tên gì nhưng người đúng là được rồi, sau đó ném ra.

Hạ hạ ký.

Thiếu niên nghĩ thầm cái này quả nhiên không chuẩn, thế là cố chấp ném liên tục ba lần.

Hạ hạ ký.

Lão thợ săn nhìn thấy tôn tử ngồi xổm ở cửa nhìn ba mảnh mai rùa ngửa bụng lên trời suy nghĩ đến xuất thần, ông ta lập tức biết tiểu tử này sắp đưa ra một quyết định rất lớn.

Diệp Vô Khả ngẩng đầu nhìn a gia lẩm bẩm nói: "Ca ca con đều là thượng thượng ký, sao nàng lại là hạ hạ ký, rõ ràng là ở cùng nhau..."

Lão thợ săn nói: "Người con không yên lòng không chỉ có con bé hạ hạ kia, mà cả ca ca thượng thượng của con con cũng không yên lòng."

Ông quá hiểu đứa ta trai nhỏ này của mình.

"Năm con bảy tuổi ta đến trấn trên mời lang trung, sau khi xem bệnh cho nương con và kê một đơn thuốc, hắn theo đơn bốc thuốc, thấy nhà mình nghèo khó nên ngay cả tiền cũng không nhận, sau khi uống loại thuốc đó, nương con quả thật đã khỏe hơn một chút, con liền thấy lang trung đó là người tốt, từ đó trở đi năm nào con cũng phải xách đồ đến thăm lang trung hai lần, một lần trung thu một lần năm mới, từ đây đến trấn trên phải đi bốn mươi mấy dặm đường núi nhưng con chưa từng bỏ lần nào."

Lão thợ săn vừa nói vừa lấy ra một con dao săn nhỏ màu sắc kỳ lạ, con dao săn nhỏ này vậy mà có thể cắt bạc ra, chia thành một đống nhỏ.

"Năm con chín tuổi bị rơi vào hố băng, là Đại Khuê, Nhị Khuê vớt con lên, từ đó trở đi chỉ cần trong nhà Đại Khuê có việc gì con đều đến giúp, đầu năm mùng một người đầu tiên đến dập đầu chúc tết cũng là con, năm ngoái nương Đại Khuê bị bệnh, huynh đệ Đại Khuê và cha bọn họ đều vào núi, con đã dùng ván trượt tuyết vừa kéo vừa đẩy kéo nương Đại Khuê đi bốn mươi mấy dặm đến trấn trên xem lang trung, sau khi cứu lại một mạng cho bà ấy, con còn cười vui hơn cả mất đứa Đại Khuê."

Lão thợ săn đưa cái túi đựng bạc vụn cho Diệp Vô Khả: "Mang theo chút bạc nhưng đừng dễ dàng để lộ ra."

Lão thợ săn ngồi xuống bậc cửa, đưa tay đặt lên đỉnh đầu Diệp Vô Khả nhẹ nhàng vuốt ve.

"Những chuyện này không ai dạy con, trong lòng con tự hiểu hết, ca ca con bảy tuổi đã nhìn thấu đạo lý ta bói quẻ thế nào, con bảy tuổi đã hiểu được đạo lý người khác đối tốt với con thì con nhất định phải đối tốt với người ta hơn."

Ông ta châm tẩu thuốc, ánh mắt mờ mịt.

"Nha đầu kia đã hứa hẹn sẽ tìm tiền đồ cho ca ca con, con tặng áo da gấu cho người ta còn cảm thấy con đang nợ người ta, chuyện gì cũng muốn lấy lòng tốt báo đáp lòng tốt, mệt lắm..."

Nói xong những lời này, ông ta cầm lấy con dao săn nhỏ kia, nó dài khoảng một thước, là năm đó lão thợ săn nhặt được một hòn đá kỳ lạ trên núi, sau đó mài giũa từng chút, từng chút một.

"Mấy thứ như bói quẻ mai rùa này ca ca con không tin là thật sự không tin, con nói không tin nhưng con lại cảm thấy thà tin còn hơn không tin... Đi xem cũng tốt, trong lòng an tâm."