Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Hoàng hôn buông xuống, trong đình viện, Lý Thanh Thu ngồi tại bàn, đang bóc đậu phộng ăn.

Chút đậu phộng này là Thanh Tiêu Môn tự mình trồng, sau khi rang qua, hương khí bốn phía.

Hứa Ngưng ngồi đối diện hắn, mặt ủ mày chau.

Lý Thanh Thu cười thầm, nha đầu này vừa nói xong mình không có khả năng siêu việt hắn, kết quả thua một cái liền có chút buồn bực.

Lòng người không lường được, không lường được.

Thành Thương Hải đi tới bên cạnh Lý Thanh Thu ngồi xuống, hắn thấp giọng nói: "Môn chủ, ngươi không phải bảo mọi người góp ý, nghĩ cách kiếm tiền sao, ta đi trộm tài vật của đám quan lại quyền quý kia thì thế nào?"

Lý Thanh Thu lườm hắn một cái, tức giận nói: "Ngươi thấy thế nào? Đây không phải tự rước phiền toái sao, ta nói là chính đạo, là dựa vào cố gắng của chúng ta mà sáng tạo."

Nghe vậy, Thành Thương Hải phiền muộn, nói: "Nếu dựa vào sáng tạo liền có thể phát tài, nông phu đã sớm là người giàu nhất rồi."

"Đúng vậy, ngươi ngay cả nông phu cũng không bằng."

Thành Thương Hải bị chọc tức, đứng dậy rời đi.

Lý Thanh Thu cũng không thèm để ý, Thanh Tiêu Môn không nhất định phải làm môn phái Chính Đạo theo nghĩa thế tục, nhưng cũng không thể làm ra chuyện cẩu thả bừa bãi.

Hắn hy vọng Thanh Tiêu Môn trở thành Đạo Môn tu tiên, không chịu sự bài bố của thế tục, lại có thể được thương sinh kính ngưỡng, ngày thường hành hiệp trượng nghĩa, lúc thiên địa nguy nan lại có thể ngăn cơn sóng dữ.

Đương nhiên mục tiêu như thế còn quá xa xôi, Thanh Tiêu Môn trước hết phải sống sót đã.

Khoảng một nén nhang sau, các đệ tử bắt đầu mang thức ăn lên. Lúc này Tần Nghiệp trở về, còn mang theo một người, chính là Giang Khoát Thiên của Bạch Đế phủ.

Lý Thanh Thu và Hứa Ngưng lúc lên núi từng đi ngang qua hai người bọn hắn, nhìn thấy Giang Khoát Thiên đến, Lý Thanh Thu cũng không kinh ngạc, nhưng bề ngoài hắn vẫn giả bộ kinh hỉ, đứng dậy nói: "Giang sư bá, sao ngươi lại tới đây? Mau mau tới ngồi."

Hứa Ngưng cùng các đệ tử xung quanh quay đầu nhìn lại, ánh mắt tràn ngập tò mò, người này lại là sư bá của môn chủ?

Vẻ mặt Giang Khoát Thiên có chút vi diệu, không phóng khoáng như lần trước đến, thậm chí có chút co quắp.

Hắn đi theo Tần Nghiệp tới trước bàn, miễn cưỡng nặn ra nụ cười, nói: "Lý sư điệt, hai năm không thấy, Thanh Tiêu Môn này đúng là thay đổi quá nhiều, chẳng lẽ sư tổ nhà ngươi trở về rồi?"

Lý Thanh Thu còn chưa trả lời, Hứa Ngưng đã nhịn không được mở miệng nói: "Có ý gì? Chẳng lẽ không thể là công lao của sư phụ ta?"

Ánh mắt các đệ tử khác nhìn về phía Giang Khoát Thiên cũng trở nên bất mãn, không phải bọn hắn có ý kiến gì với Thanh Tiêu chân nhân, mà vì bọn hắn tuổi còn quá nhỏ, thường xuyên bị ngoại nhân khinh thị.

Lý Thanh Thu thân là môn chủ cũng trẻ tuổi như vậy, lời này của Giang Khoát Thiên rõ ràng là đang khinh thị Lý Thanh Thu, bọn hắn sao có thể nhịn?

Mặc dù Lý Thanh Thu không đích thân dạy võ công cho đệ tử, nhưng hắn đối đãi đệ tử hiền lành, bình thường nói chuyện khôi hài, rất được đệ tử yêu mến, bọn hắn há có thể cho phép người ngoài khinh thị vị môn chủ mà bọn hắn tôn kính?

Đây không chỉ là xem thường môn chủ, mà cũng là xem nhẹ bọn hắn!

Môn chủ từng nói, Thanh Tiêu Môn có thể có hôm nay, mỗi một vị đệ tử đều có công lao!

Giang Khoát Thiên bị Hứa Ngưng nói móc họng một câu, da mặt có chút nóng lên, bất quá hắn không so đo với nữ oa, bèn kinh ngạc hỏi:

"Thanh Tiêu chân nhân không trở về?"

“Phải, bản thân từ khi hiểu chuyện liền chưa từng gặp qua vị sư tổ này, sư phụ ta cũng không trở về. Thanh Tiêu Môn có thể có hôm nay là do toàn môn trên dưới chúng ta nỗ lực." Lý Thanh Thu đáp.

Hắn ngược lại không tức giận, hắn thấy, thái độ như vậy của Giang Khoát Thiên càng chứng minh sự xây dựng của Thanh Tiêu Môn là hết sức thành công, trong lòng hắn dâng lên cảm giác thành tựu.

Lý Thanh Thu không để Giang Khoát Thiên khó xử, nhiệt tình mời hắn ngồi xuống, bắt đầu hàn huyên.

Tần Nghiệp không ở lại đây, hắn đem gậy gỗ đặt ở bên tường, rồi bắt đầu chẻ củi. Hắn vốn là như vậy, trầm mặc ít nói, yên lặng làm việc.

Sau khi hàn huyên vài câu với Lý Thanh Thu, Giang Khoát Thiên cuối cùng cũng bớt xấu hổ.

Hắn tính tình hào sảng, không giấu diếm chuyện xảy ra lúc trước, bèn cảm khái nói: "Tiểu tử gọi Tần Nghiệp kia quả thật lợi hại, ta đã khinh thường, chỉ dùng một tay luận bàn với hắn, lại bại bởi hắn. Nghe nói hắn là đồ đệ của ngươi, ngươi dạy hắn thế nào vậy?"

Tuy Giang Khoát Thiên đến từ Bạch Đế phủ, nhưng cũng không phải cao thủ nhất lưu, chỉ dùng một tay mà thua Tần Nghiệp, kẻ khổ tu Vạn Quân Hàng Ma Côn, Lý Thanh Thu cũng không quá bất ngờ.

Nếu thật là sinh tử quyết đấu, Tần Nghiệp tự nhiên không phải là đối thủ của Giang Khoát Thiên.

Vạn Quân Hàng Ma Côn chính là côn pháp chuyên để chém giết, lại kèm theo tâm pháp độc môn, có thể vận dụng khí kình, sức sát thương cực mạnh.

Lý Thanh Thu lắc đầu nói: "Ta nào có bản lĩnh này. Trước đó có một vị cao thủ tuyệt đỉnh lên núi ở tạm một thời gian, đã chỉ điểm hắn."

"Cao thủ tuyệt đỉnh? Là ai?"

Giang Khoát Thiên trừng mắt hỏi.

Cao thủ tuyệt đỉnh lợi hại đến mức nào, chênh lệch với nhất lưu cao thủ như trời với vực, huống chi là so với hắn, hắn lập tức liền bình thản trở lại.

Trên giang hồ vốn đầy truyền thuyết về kỳ ngộ như vậy, được cao thủ tuyệt đỉnh truyền thụ võ nghệ, võ công trong thời gian ngắn tăng nhanh như gió.

"Vị lão tiền bối kia không chịu nói, chúng ta cũng không tiện hỏi." Lý Thanh Thu đáp. Hắn nói vô cùng tự nhiên, trên mặt không có nửa phần sơ hở.

Giang Khoát Thiên tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cảm khái Tần Nghiệp phúc duyên thâm hậu, ngày sau nhất định có thể thành đại khí.

Hắn tiếp tục hỏi thăm Khương Chiêu Hạ, tò mò về việc Khương Chiêu Hạ có thể tạo nên uy danh như thế. Hai năm trước khi hắn tới Thanh Tiêu Môn cũng cảm thấy Khương Chiêu Hạ vô cùng ngông cuồng, không ngờ thật sự có năng lực.

"Tam sư đệ đang bế quan luyện công, đã mấy ngày không gặp hắn rồi. Phải rồi, Giang sư bá, sao ngươi lại nghĩ tới thăm chúng ta?" Lý Thanh Thu giải thích một câu, rồi hỏi ngược lại.

Hắn ấn tượng đối với Giang Khoát Thiên không tệ, dù sao đối phương cũng từng tặng hắn một thanh pháp khí.

Đã đến Dưỡng Nguyên Cảnh tầng bốn, hắn vẫn vô pháp đột phá cấm chế của thanh pháp khí kia, đủ thấy nó không đơn giản, tuyệt đối là một kiện bảo bối.

Giang Khoát Thiên đáp: "Gần đây Cô Châu xảy ra binh biến, châu phủ cùng quân binh các quận huyện đều không thể trấn áp phản quân, ngược lại còn liên tục để mất quận thành. Bạch Đế phủ ở trong châu phủ, tất nhiên phải vì châu phủ ra sức. Ta bị điều động đến quận thành phụ cận nhập quân, dạy bọn hắn võ nghệ. Ta đây chẳng phải nghe nói chiến tích của Khương Chiêu Hạ, nên thuận đường ghé xem sao, nhìn thấy các ngươi sống rất tốt, ta cũng triệt để yên tâm."

Lý Thanh Thu vô cùng tò mò về trận binh biến này, bèn hỏi thêm mấy câu, Giang Khoát Thiên cũng không giấu diếm.

Kỳ thật không chỉ Cô Châu náo loạn binh biến, mà còn ba châu khác cũng đang nổi loạn. Bốn châu này đều mất mùa, có tặc nhân phiến động nhân tâm, chỉ lo thu nhận lưu dân nhập ngũ, bốn phía công thành đoạt đất.

Sau khi vào thành thì tùy ý làm bậy, đốt phá cướp bóc, không chuyện ác nào không làm, thậm chí ven đường làm bẩn dân nữ. Hai năm qua đi, tình hình tai họa này chẳng những không được ngăn chặn, ngược lại càng lúc càng kịch liệt.

Hiện tại triều đình đã hạ đạt lệnh treo thưởng ở các nơi, hiệu triệu võ lâm hào kiệt cùng nhau tiễu phỉ, khen thưởng vô cùng phong phú.

"Đại sư huynh, hay chúng ta cũng đi tiễu phỉ đi!" Trương Ngộ Xuân bỗng nhiên ghé sát lại bên cạnh Lý Thanh Thu, hưng phấn nói.

Không đợi Lý Thanh Thu cự tuyệt, Giang Khoát Thiên đã vỗ bàn, nói: "Không được! Các ngươi còn nhỏ, cứ an tâm tập võ đi. Thiên hạ này không loạn được đâu, Thánh Nhân đã biết việc này, nhiều nhất nửa năm là có thể bình định loạn lạc các nơi!"

Thánh Nhân là tôn xưng của quan lại, bách tính đối với Hoàng Đế.

Lý Thanh Thu cũng không muốn để đệ tử đi dính líu, các đệ tử tuổi còn quá nhỏ, tham gia vào phân loạn cỡ này, đối với tâm trí chưa chắc là chuyện tốt, hơn nữa còn phải liên hệ với quan phủ.

Sau này Thanh Tiêu Môn có thể xuống núi cứu vớt lê dân bách tính trong thời loạn thế, nhưng không phải là Thanh Tiêu Môn của hiện tại.

"Nửa năm? Nhanh vậy sao?" Trương Ngộ Xuân kinh ngạc hỏi.

Giang Khoát Thiên khẽ nói: "Đó là tự nhiên. Lúc trước chẳng qua là trên triều đình có gian thần che mắt Thánh Nhân, nay đã đền tội. Đại Ly ta kiến triều mới ba mươi năm, thái bình thịnh thế chân chính còn chưa tới, các ngươi ráng chịu đựng thêm mấy năm nữa là có thể hưởng phúc."

Lý Thanh Thu không ngờ Giang Khoát Thiên lại sùng bái vị Hoàng Đế hiện thời như thế.

Tần Nghiệp đang chẻ củi nhịn không được quay đầu nhìn về phía Giang Khoát Thiên, ánh mắt tràn ngập tức giận. Hắn có chút hối hận lúc trước mình ra tay quá nhẹ, không thể thức tỉnh Giang Khoát Thiên.

Đồ ăn lần lượt được dọn lên, Lý Thanh Thu mời Giang Khoát Thiên cùng ăn cơm, cũng mời hắn giảng giải chuyện trên giang hồ. So với chuyện triều đình, các đệ tử càng tò mò chuyện phong vân võ lâm hơn.

Giang Khoát Thiên bèn bắt đầu kể, càng nói càng hưng phấn.

Thậm chí hắn còn nhắc tới Võ Trạng nguyên Lý Ương.

Nghe nói lúc Lý Ương khiêu chiến Thiên Đao Môn, lúc đó Lý Ương nói năng lỗ mãng, bị Thiên Đao Môn đánh thành trọng thương.

Thiên Đao Môn bởi vậy rước lấy lửa giận của Lân Xuyên Lý Thị, hiện tại Thiên Đao Môn đang bị các phe làm khó dễ, ngày tháng trôi qua không dễ chịu.

"Thua Khương Chiêu Hạ, danh dự mất sạch, lại bị Lân Xuyên Lý Thị chèn ép, Thiên Đao Môn sợ là khó giữ được tên tuổi trong thất đại môn phái." Giang Khoát Thiên cười trên nỗi đau của kẻ khác mà nói.

Tin tức này khiến các đệ tử phấn chấn, bất quá vì Lý Thanh Thu đã dặn trước, bọn hắn cũng không nhắc tới ân oán giữa Khương Chiêu Hạ và Thiên Đao Môn.

Giang Khoát Thiên đến khiến Thanh Tiêu Môn trở nên náo nhiệt. Ngày thứ hai, Giang Khoát Thiên nhìn thấy Dương Tuyệt Đỉnh, càng lấy làm kỳ lạ, hai người có cảm giác hận gặp nhau quá muộn, khiến Giang Khoát Thiên ở lại thêm hai ngày.

Năm ngày sau, Giang Khoát Thiên xuống núi.

Vì tin tức Giang Khoát Thiên mang tới, các đệ tử Thanh Tiêu Môn càng thêm trân quý thời gian tập võ ở trên núi.

Tháng ngày trôi qua như lật sách.

Thu đi đông tới, tuyết đông bắt đầu rơi.

Một ngày này, Khương Chiêu Hạ đột phá tới Dưỡng Nguyên Cảnh tầng bốn. Lý Thanh Thu đang ở sườn núi phía xa cảm nhận được một cỗ kiếm ý, hắn bèn theo cỗ kiếm ý này tìm đi, liền nhìn thấy Khương Chiêu Hạ.

Khương Chiêu Hạ đang đứng trên một mặt hồ, mặt hồ dưới chân hắn vốn kết băng lại không ngừng nổi lên gợn sóng.

Kiếm ý là một thứ hết sức thần kỳ, tựa như khí thế, nhưng lại tồn tại lực lượng như thực chất. Lý Thanh Thu có được mệnh cách Thiên Sinh Kiếm Si, lần đầu tiên cảm nhận được kiếm ý, liền có thể phán đoán ra đây chính là kiếm ý.

Kiếm ý của Khương Chiêu Hạ rất mạnh, khiến Lý Thanh Thu cảm giác Khương Chiêu Hạ chính là một thanh bảo kiếm, phong mang tất lộ.

"Ta ngày thường phân tâm tu hành Hồi Xuân Quỷ Tiên Châm, dù cho có được mệnh cách giống Tam sư đệ, nhưng tạo nghệ trên Kiếm đạo lại không bằng hắn."

Lý Thanh Thu đứng bên hồ nhìn chằm chằm Khương Chiêu Hạ, nghĩ như vậy, khắp mặt đều là vẻ vui mừng.

Khương Chiêu Hạ đột phá không chỉ là tu vi, mà còn có Kiếm đạo của tự thân.

Dưới tình huống không có sư phụ dạy bảo, kiếm ý của hắn có thể tự thành, ngộ tính Kiếm đạo của hắn quả nhiên là kỳ tài ngút trời.

Tuyết rơi như hoa bay, còn chưa rơi xuống người Khương Chiêu Hạ liền tan rã thành từng tia khói trắng. Khương Chiêu Hạ thời khắc này lại lộ ra vẻ xuất trần, tựa như tùy thời muốn hóa thân thành Phi Tiên.

Đột nhiên Khương Chiêu Hạ đưa tay, dùng ngón tay làm kiếm, vạch một đường về phía Lý Thanh Thu. Kiếm khí theo đầu ngón tay bắn ra, nhanh như chớp giật.

Lý Thanh Thu phản ứng cực nhanh, tay phải cấp tốc ném ra một cây ngân châm. Ngân châm bay vút đi, va chạm với kiếm khí của Khương Chiêu Hạ giữa không trung, ngân châm gãy thành từng khúc, kiếm khí cũng theo đó tiêu tán.

Khương Chiêu Hạ híp mắt nhìn sang, mở miệng nói: "Sư huynh, ta không biết là công lực của ngươi mạnh hơn, hay là châm pháp này của ngươi mạnh hơn kiếm khí của ta."

Lý Thanh Thu tức giận nói: "Nếu ta phản ứng chậm, vừa rồi đã chết dưới kiếm khí của ngươi rồi."

"Không thể nào, kiếm khí của ta đã đạt đến Hóa Cảnh, thu phóng tự nhiên, dù cho đâm tới trước mặt sư huynh, ta cũng có thể khiến nó lập tức dừng lại." Ngữ khí Khương Chiêu Hạ mang theo một tia tự ngạo.

Lý Thanh Thu nhếch miệng lên, hỏi: "Vậy sao, hiện tại ngươi còn muốn báo thù không?"

Khương Chiêu Hạ nhìn chằm chằm hắn, một lúc lâu sau mới nói: "Trong đám cao thủ Thiên Đao Môn vây công ta có một nhánh đao chúng, võ công cao cường, phối hợp ăn ý, khiến ta chịu không ít đau khổ. Ta chuẩn bị chọn lựa mười ba vị đệ tử trong môn, tự mình truyền thụ Kiếm đạo cho bọn hắn. Về sau, ta sẽ dẫn dắt bọn hắn tiêu diệt hết thảy kẻ địch uy hiếp Thanh Tiêu Môn."

"Tên ta đã nghĩ kỹ rồi, gọi là Thanh Tiêu Thập Tam Kiếm Lệ."