Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Mặt trời trên cao chiếu rọi, trên quan lộ, một cỗ xe ngựa đang lao đi vun vút.
Người đánh xe là một nam tử áo vải trạc ngoài năm mươi tuổi, thân hình rắn rỏi, tuy tóc đã điểm bạc nhưng trông vẫn còn cường tráng.
Người đánh xe nhìn về phía trước, một tay lau mồ hôi, mở lời hỏi: "Công tử, trời nóng nực thế này, có nhất thiết phải đi đến Thất Nhạc Trấn với tốc độ nhanh nhất không?"
Lý Thanh Thu ngồi xếp bằng trong thùng xe, đang nhắm mắt tĩnh tu.
Đường đi xóc nảy thế này, hắn căn bản không thể tu luyện, chỉ đành cố gắng hết sức để không hao tổn thể lực và nguyên khí.
Thất Nhạc Trấn là một thị trấn gần Thất Nhạc Minh, danh tiếng rất lớn, có nhiều tiêu cục, đoàn xe quan phủ đều sẽ dừng chân tại đây.
Đó cũng là lộ trình mà Dương Tuyệt Đỉnh đã nói cho hắn.
Sau khi trừ khử đám người Nhạc Chấn Xuyên, Lý Thanh Thu không cần phải vội vã như vậy nữa, hắn chỉ muốn đi sớm về sớm, để tránh các sư đệ, sư muội lo lắng.
"Ta đã hẹn với người nhà, sợ trễ giờ, bọn hắn sẽ lo lắng." Lý Thanh Thu trả lời.
"Cũng phải. Dù sao thì công tử trông còn quá trẻ, nhỏ hơn cả nhi tử ta, nếu là nhi tử ta một mình ở ngoài, ta cũng không yên tâm. Thiên hạ bây giờ lại sắp loạn rồi, châu phủ không trấn áp được hào cường các nơi, bá tánh lưu lạc khắp chốn, cũng khiến cho cường đạo, sơn tặc ngày càng nhiều. Chuyến đi này, thực ra ta không muốn nhận, nhưng khổ nỗi phu nhân ở nhà đổ bệnh, cần dùng tiền..." Người đánh xe lẩm bẩm không ngớt, Lý Thanh Thu thỉnh thoảng đáp lại.
Kể từ lúc Lý Thanh Thu rời khỏi Thanh Tiêu Môn đã được hai ngày, nhưng khoảng cách đến Thất Nhạc Minh vẫn còn rất xa.
Lý Thanh Thu cũng không cảm thấy người đánh xe ồn ào, thỉnh thoảng hắn cũng hỏi han chuyện thiên hạ, để hiểu được Cô Châu hiện tại đang trải qua những gì.
Sau khi tu tiên, hắn đã không còn sợ cái nóng oi ả này, Thái Thanh Hỗn Nguyên Kinh vận chuyển trong cơ thể giúp hắn toàn thân sảng khoái, tâm thần tĩnh lặng, hơn nữa cũng không hao tổn bao nhiêu nguyên khí, đây là hiệu quả vốn có của Thái Thanh Hỗn Nguyên Kinh.
Thoáng chốc.
Một canh giờ nhanh chóng trôi qua, người đánh xe đã không còn nói chuyện nữa. Lão khô cả họng, chỉ muốn mau chóng đến trạm dịch.
Đột nhiên người đánh xe ghìm cương ngựa, rồi mắng: "Chặn đường cái gì, muốn chết dưới vó ngựa sao?"
"Đại bá, có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường không?"
"Ồ? Lại là một nữ tử, sao ăn mặc thế này?"
"Ta không thiếu tiền, không biết đại bá có thể cho ta toại nguyện không?"
"Ngươi muốn đi đâu?"
"Thất Nhạc Trấn."
"Hử?"
Người đánh xe kinh ngạc kêu lên một tiếng, sau đó quay đầu lại nhỏ giọng hỏi: "Công tử, phía trước có một nữ tử cũng muốn đến Thất Nhạc Trấn, ngươi nói có nên cho nàng ta đi cùng không? Nếu cho đi cùng, ta sẽ bớt cho ngươi ba thành tiền xe."
Lý Thanh Thu lười so đo tâm tư nhỏ nhen của lão, trả lời: "Cứ mang theo đi, mau lên đường."
"Được thôi. Ngươi lên xe đi, nhớ cảm tạ vị công tử này, hắn vốn bao cả xe."
"Đa tạ!"
Một trận tiếng bước chân truyền đến, ngay sau đó rèm cửa thùng xe được vén lên, một nữ tử hắc y đội nón rộng vành, lưng đeo bọc hành lý bước vào.
Nàng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, giơ tay ôm quyền với Lý Thanh Thu.
"Đã làm phiền công tử, đa tạ sự rộng lượng của công tử."
Lúc hắc y nữ tử nói chuyện, tay vẫn không hề rời khỏi vỏ kiếm.
Lý Thanh Thu liếc nàng một cái, khẽ gật đầu rồi lại nhắm mắt lại.
Nữ tử hắc y cũng không nghĩ nhiều, không nói thêm lời nào nữa.
Sau khi trên xe có thêm một nữ tử, người đánh xe lại có sức nói chuyện, bắt đầu không ngừng tìm chủ đề. Nữ tử hắc y đáp lại vài câu, thấy lão nói không dứt, bèn không trả lời nữa, khiến người đánh xe cảm thấy buồn bực.
Đoạn đường tiếp theo trở nên im lặng.
Sau khi đến trạm dịch, nữ tử hắc y và Lý Thanh Thu mỗi người ngồi một bàn, lúc lên đường mới lần lượt bước vào thùng xe.
Tình hình này cứ thế kéo dài đến năm ngày sau, cuối cùng bọn hắn cũng đến được Thất Nhạc Trấn. Lý Thanh Thu đưa số bạc đã chuẩn bị sẵn cho người đánh xe rồi đi vào trong trấn.
Thất Nhạc Trấn nằm dưới chân một ngọn núi lớn, xe ngựa đậu trước bia trấn không ít, phần lớn mọi người đều mang theo binh khí, rõ ràng là ăn mặc theo kiểu người giang hồ.
Lý Thanh Thu không lãng phí thời gian, trực tiếp tìm đại một người hỏi: "Huynh đệ, xin hỏi Thất Nhạc Minh đi lối nào?"
Người này thân hình lùn mập, lưng đeo gùi tre, trông như người dân bản xứ gần đây.
Hắn liếc Lý Thanh Thu một cái, hỏi: "Thất Nhạc Minh? Thấy ngọn núi lớn phía sau không, tất cả đều thuộc về Thất Nhạc Minh, ngươi đến nơi rồi đấy."
Lý Thanh Thu kiên nhẫn hỏi: "Trụ sở môn phái của bọn hắn ở đâu? Ta muốn lên đó bái phỏng."
"Bái phỏng Thất Nhạc Minh? Thôi bỏ đi, cẩn thận chúng đánh gãy chân ngươi đấy. Đừng hỏi ta, ta không biết!"
Nam tử lùn mập nói xong bèn xoay người rời đi, Lý Thanh Thu tiếp tục hỏi những người khác, phản ứng nhận được cũng tương tự.
Nhắc đến Thất Nhạc Minh, ai nấy đều sợ rước phiền phức, không dám tiết lộ Thất Nhạc Minh ở đâu.
Lý Thanh Thu không ngờ sức uy hiếp của Thất Nhạc Minh lại lớn đến vậy, xem ra chỉ có thể dùng thủ đoạn cứng rắn rồi.
Ngay lúc hắn chuẩn bị tìm mục tiêu, nữ tử hắc y đi tới, nói: "Ngươi cứ dò la về Thất Nhạc Minh như vậy sẽ gặp phiền phức đấy. Ta cũng vừa hay sắp đến Thất Nhạc Minh, ngươi có việc gì sao?"
Lý Thanh Thu quay người nhìn lại.
Hai người đứng trên đường, cách nhau chưa đến năm bước, nữ tử hắc y ngẩng đầu, dưới vành nón lộ ra một gương mặt xinh đẹp lạnh lùng.
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Thu ngắm nhìn gương mặt của nàng, quả thực rất xinh đẹp, ánh mắt mang theo sát khí đặc trưng của người giang hồ.
Nữ tử hắc y thân hình cao ráo, trông xấp xỉ Lý Thanh Thu.
Lý Thanh Thu hiện tại tuy vẫn đang trong tuổi lớn nhưng chiều cao cũng đã khoảng một mét bảy lăm.
"Gia sư phái ta đến đưa thư, hắn bị chuyện khác níu chân nên chỉ có thể để ta đến." Lý Thanh Thu trả lời, sắc mặt bình thản, nữ tử hắc y không thể nhìn ra bất kỳ manh mối nào từ gương mặt hắn.
"Bây giờ lên núi, sáng sớm ngày mai có lẽ sẽ đến nơi, ngươi có dám lên đường không?" Nữ tử hắc y hỏi.
Lý Thanh Thu tướng mạo thanh tú, khí chất như thư sinh, tuy bên hông có đeo kiếm nhưng nữ tử hắc y không hề cảm nhận được bất kỳ mối đe dọa nào từ hắn.
"Vậy xin mời cô nương dẫn đường." Lý Thanh Thu nở nụ cười, gật đầu nói.
Nữ tử hắc y không nói nhiều, lướt qua vai hắn, hắn bèn xoay người đi theo nàng.
Hai người đi qua con đường chính của Thất Nhạc Trấn.
Phải nói rằng, Thất Nhạc Trấn khá lớn và cũng vô cùng phồn hoa, thậm chí Lý Thanh Thu còn thấy có người đang tỉ võ chiêu thân.
Sau này Thanh Tiêu Môn có thể đến đây chiêu mộ đệ tử, Lý Thanh Thu nghĩ thầm.
Rời khỏi Thất Nhạc Trấn, hai người đi vào trong rừng núi, bắt đầu leo lên.
Bọn họ không đi theo con đường thông thường, điều này khiến Lý Thanh Thu có cảm giác như đang trở về dãy Thái Côn Sơn, dưới chân không có đường, chỉ có cỏ dại um tùm.
Màn đêm buông xuống, rừng núi trở nên tối đen, tầm nhìn cực thấp, nữ tử hắc y không ngờ lại tự chuẩn bị đuốc, sau khi soi sáng con đường phía trước, bước chân của nàng lại một lần nữa tăng tốc.
Lý Thanh Thu không cần đuốc nhưng vẫn theo sát gót nàng.
Vài canh giờ sau.
Hai người đến đỉnh một sườn dốc, từ đây nhìn ra, phía trước vẫn là những ngọn núi trập trùng. Sương đêm khiến những ngọn núi này trông thật đáng sợ, tựa như những con cự ma cổ xưa đang cúi xuống nhìn bọn họ.
Nữ tử hắc y dừng bước, nói: "Sau khi trời sáng, ngươi sẽ thấy được sơn môn của Thất Nhạc Minh."
Lý Thanh Thu gật đầu, hỏi nữ tử hắc y: "Đa tạ cô nương, dám hỏi cô nương và Thất Nhạc Minh có quan hệ gì?"
"Ngươi tại sao lại hỏi?"
"Nếu cô nương không muốn nói, vậy thì thôi." Lý Thanh Thu đưa mắt nhìn về phía cảnh núi non nặng nề phía trước, khẽ nói.
Không nói thì thôi, dù có kết thù, hắn cũng không bận tâm.
Nữ tử hắc y nghiêng đầu nhìn Lý Thanh Thu, tò mò hỏi: "Ngươi không tò mò tại sao suốt quãng đường này lại không gặp người của Thất Nhạc Minh sao?"
"Chúng ta đi con đường núi chưa được khai phá, tự nhiên sẽ không gặp người." Lý Thanh Thu thuận miệng đáp.
Hắn có thể nhìn ra vị nữ tử hắc y này lai lịch không đơn giản, chỉ là hắn lười đi tìm hiểu.
Nữ tử hắc y im lặng một lát, nàng đột nhiên rút kiếm. Cùng với tiếng lưỡi kiếm ra khỏi vỏ, thanh kiếm của nàng lập tức kề ngay trước cổ họng Lý Thanh Thu.
"Nói! Sư phụ của ngươi là ai, rốt cuộc có quan hệ gì với Thất Nhạc Minh?" Nữ tử hắc y trầm giọng nói.
Lý Thanh Thu liếc nàng một cái, giơ tay nhanh như chớp, dùng ngón giữa tay phải búng một cái, trực tiếp đánh văng thanh kiếm trong tay nàng.
Tất cả xảy ra quá nhanh, nữ tử hắc y hoàn toàn không kịp phản ứng. Nàng lảo đảo lùi lại hai bước, bảo kiếm rơi xuống bãi cỏ sau lưng, lưỡi kiếm cắm vào đất, thân kiếm rung lên không ngớt.
Nàng không thể tin được nhìn Lý Thanh Thu, không ngờ võ công của hắn lại cao đến vậy.
Cú búng tay vừa rồi, nàng cảm nhận được một luồng cự lực không thể chống đỡ.
"Lời nói lúc nãy là lừa ngươi thôi. Sự mạo phạm của ngươi đã xóa bỏ công dẫn đường lúc trước. Xuống núi đi."
Lý Thanh Thu mặt không đổi sắc nói ra những lời này, sau đó men theo sườn dốc đi lên.
Đợi đến trời sáng sao?
Hắn không muốn đợi nữa!
Nữ tử hắc y thấy Lý Thanh Thu muốn lên núi, nàng không nhịn được hỏi: "Ngươi rốt cuộc là ai, ngươi muốn làm gì?"
"Kẻ thù của Thất Nhạc Minh, ta muốn giết người." Lý Thanh Thu không quay đầu lại nói.
Lời của hắn khiến nữ tử hắc y cảm thấy kinh ngạc.
Giết người?
Kẻ này muốn đơn thương độc mã xông vào Thất Nhạc Minh sao?
Không đợi nàng nghĩ nhiều, nàng đột nhiên thấy Lý Thanh Thu tung mình nhảy lên, thân hình như chim nhạn lao vào trong màn sương mù dày đặc, biến mất không thấy.
…
Ngọn núi nơi Thất Nhạc Minh tọa lạc rất cao, chỉ riêng việc lên núi đã tốn của Lý Thanh Thu không ít thời gian.
Hắn đến trước sơn môn, nhìn cánh cổng cao đến ba trượng, không khỏi cảm khái quả thật khí phách. Sơn môn của Thanh Tiêu Môn so với sơn môn của Thất Nhạc Minh hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Trước sơn môn có hai đệ tử Thất Nhạc Minh đang dựa vào cột cửa ngủ gật, chúng không hề nghe thấy tiếng bước chân của Lý Thanh Thu.
Lý Thanh Thu đến trước mặt một người trong số đó, vung kiếm cắt cổ, máu tươi văng ra, bắn lên cột cửa.
Tên đệ tử Thất Nhạc Minh còn lại bị đánh thức, lơ mơ mở mắt nhìn. Khi gã thấy Lý Thanh Thu và thi thể của sư đệ, gã trợn trừng mắt, vừa định mở miệng, Lý Thanh Thu đã lao tới, tay trái bịt miệng gã, tay phải cầm Thiên Hồng Kiếm kề ngang cổ gã.
"Không muốn chết thì phối hợp, hiểu rồi thì chớp mắt." Lý Thanh Thu nhìn chằm chằm tên đệ tử Thất Nhạc Minh này, lạnh lùng nói.
Nghe vậy, tên đệ tử này vội vàng chớp mắt, sợ Lý Thanh Thu run tay.
Lý Thanh Thu kéo gã dậy, nói: "Ngươi dẫn đường phía trước, đưa ta đến nơi ở của Minh chủ các ngươi. Nếu ngươi dám giở trò, ta bảo đảm kiếm của ta còn nhanh hơn."
Tên đệ tử Thất Nhạc Minh bị Lý Thanh Thu đẩy một cái, lảo đảo về phía trước. Vừa đứng vững thân hình, gã liền cảm thấy sau lưng có vật nhọn chĩa vào eo, khiến gã toát mồ hôi lạnh.
Gã bắt đầu dẫn đường, suốt quãng đường không hề gặp các đệ tử khác, vì bây giờ đã là nửa đêm về sáng.
Con đường do Thất Nhạc Minh xây dựng rất rộng, còn có từng khu diễn võ trường, khắp nơi đều toát lên khí thế của một đại phái giang hồ.
Đi được một nén hương, bọn hắn đến sân viện của vị Minh chủ thứ nhất.
Tên đệ tử Thất Nhạc Minh dẫn đường run rẩy chỉ vào một gian phòng. Lý Thanh Thu đột ngột vung tay, đánh vào gáy gã khiến gã ngất đi, sau đó xách kiếm đi về phía gian phòng đó.