Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hắn chỉ lo lắng về rủi ro này. Phải biết rằng xưởng dầu nơi cha hắn làm là tài sản của trấn, nếu bị phát hiện, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn nhiều so với đơn hàng riêng của xưởng dầu tư nhân, thậm chí có thể bị đày đi khai hoang làm bia đỡ đạn.
"Hôm nay cha ngươi chắc sẽ mang tin về, ngươi cứ kiên nhẫn chờ, ban ngày không có việc gì thì cứ đi dạo xung quanh, thư giãn gân cốt, nhớ nghe tiếng chuông thì mau về là được." Mẫu thân tiếp tục nói.
"Vâng. Ta biết rồi..." Đầu óc Lâm Huy có chút hỗn loạn, chỉ đành phải gật đầu.
Hai ngày nay, một lượng lớn ký ức ập đến khiến hắn lúc này đối với bản thân, đối với tương lai, hoàn toàn không có một kế hoạch cụ thể nào. Chỉ có thể đi một bước tính một bước.
Nhìn mẫu thân Diêu San chải lại tóc đơn giản, cài lên một cây trâm ngọc hình quả đậu rồi vội vã ra khỏi cửa.
Lâm Huy đi theo ra sân, đứng ở cửa viện, hướng ra ngoài nhìn.
Bên ngoài là một con đường đất vàng rộng, ven đường điểm xuyết vài bụi cỏ xanh thưa thớt, mặt đường lồi lõm, có chỗ còn đọng vũng nước, rõ ràng là trời mới mưa không lâu.
Từng dãy nhà nối liền con đường đất vàng, tựa như những chấm vừng trên một đường cong, men theo tầm mắt hắn kéo dài về phía xa.
Nhà cửa có lớn có nhỏ, có nhà tranh vách đất, cũng có sân viện bằng đá, nhưng tất cả đều có một điểm chung —— đó là được xây tường vây rất cao.
Lúc này trên đường đã có không ít xe ngựa và người qua lại, nào là xe đẩy hàng, xe bò, xe ngựa chở người, trẻ con lùa gà vịt đi chăn thả, và đông nhất là những người rời nhà đến trung tâm trấn làm việc.
Lâm Huy nhấc chân bước ra ngoài, ngửi thấy mùi tanh nhàn nhạt của bùn vàng, thuận theo con đường đi về phía trấn.
Hai bên đường, giữa những ngôi nhà là những thửa ruộng rau lớn, đã có người xuống ruộng bắt đầu làm lụng.
"Tiểu Huy à, dạo này nghỉ ngơi không tốt hay sao, sắc mặt trắng bệch thế?" Đi chưa được mấy bước, một lão gia râu bạc đang làm cỏ ngẩng đầu lên hỏi.
Lão tên là Lý Toàn Trung, sống ở bên phải sân lớn nhà họ Lâm, xem như là hàng xóm lâu năm. Trong nhà có một người con trai duy nhất làm thợ cắt tóc trên trấn.
"Vâng, gần đây cháu ngủ không ngon... hơi đau đầu." Lâm Huy tùy tiện bịa một lý do.
"Vậy phải chú ý đấy, về uống nhiều nước nóng vào, nếu không đỡ thì lĩnh ít Phúc Nhục mà ăn, sẽ nhanh khỏi thôi." Lý Toàn Trung cười ha hả nói.
Phúc Nhục...
Lòng Lâm Huy khẽ động.
Dân số thành Đồ Nguyệt cực kỳ đông đúc, dân ở các trấn bên ngoài là đông nhất, theo lý mà nói, ở thời đại có sức sản xuất lạc hậu thế này, việc duy trì một thành thị lớn như vậy là chuyện vô cùng khó khăn, nhưng điều kỳ lạ lại nằm ở chính chỗ này.
Nha môn trong thành cứ cách một khoảng thời gian sẽ định kỳ phát một thứ gọi là Vạn Phúc Nhục.
Đây là một loại thịt ăn rất thơm, không biết được cắt ra từ sinh vật nào, mỗi người hàng tháng đều có thể lĩnh một tảng lớn hơn mười cân.
Điểm mấu chốt không phải ở đây, mà là Vạn Phúc Nhục này, ngoài việc có thể lấp đầy bụng, còn có thể chữa được bách bệnh!
Bất kể là bệnh gì, chỉ cần ăn một miếng nhỏ, rất nhanh là có thể thuốc đến bệnh trừ, không cần xem thầy thuốc.
Lâm Huy hoàn hồn, qua loa trò chuyện vài câu với Lý lão gia, rồi lại men theo con đường đất vàng đi tiếp.
Chỉ là đi chưa được bao lâu, hắn đã thấy phía trước ven đường có một sân nhà nhỏ, bên ngoài có không ít dân trấn đang vây xem.
Mấy người em họ trong các chi khác của Lâm gia cũng đang hóng chuyện. Thấy hắn từ xa đi tới, mấy đứa nhóc liền tản ra, lè lưỡi, làm mặt quỷ với hắn, còn có một đứa bạo gan nhổ nước bọt về phía hắn từ xa.
Lâm Huy làm bộ muốn xông tới, dọa cho lũ nhóc vội vàng chạy xa.
Chi của nhà hắn trong đại tộc Lâm gia chỉ thuộc hàng bình thường, sở dĩ hắn bị lũ nhóc này ghét bỏ như vậy, là vì trước khi thức tỉnh, hắn chẳng làm nên trò trống gì, không có bản lĩnh cũng không có dung mạo, so với những người đồng lứa khác, Lâm Huy căn bản là một tên du thủ du thực, suốt ngày nằm ườn ở nhà không làm gì cả.
Ở cái thời đại mà cả người lớn lẫn trẻ con đều phải làm việc mới có thể duy trì kế sinh nhai này, việc nằm nhà ăn bám là một chuyện bị người ta coi thường.
Đuổi lũ nhóc đi, Lâm Huy tiến lại gần, đứng ở ngoài đám đông, kiễng chân nhìn vào trong.
Hắn vừa nhìn, vừa loáng thoáng nghe thấy mấy người bên phải đang nhỏ giọng bàn tán, những từ như sơn quỷ, đào thụ tinh, báo thù.
Mấy người phụ nữ bên trái thì đang khẽ mấp máy môi, đồng thanh tụng niệm cầu nguyện điều gì đó.
Sâu hơn bên trong, hai nha dịch mặc trang phục màu đen của quan sai, tay cầm đao, thân hình cao lớn như hai bức tường, ngăn cản dân trấn hiếu kỳ bên ngoài.
Hai người họ thản nhiên nói chuyện với nhau bằng giọng nhỏ, cũng không biết là thổ ngữ của trấn nào, nghe không hiểu gì cả.
Lâm Huy nhìn vào sâu hơn, mơ hồ thấy cổng sân mở rộng, trên mặt đất có những vết máu mờ.
Một chiếc chân người bị gặm đến máu thịt be bét, lộ cả xương trắng, có thể nhìn thấy rõ từ ngoài cửa.
"Còn nhìn nữa." Một đứa trẻ cởi truồng ở bên cạnh bị mẹ nó túm tai từ phía sau, dùng sức lôi ra ngoài.
"Thấy chưa, đây là hậu quả của việc không thay ngọc phù kịp thời, xem sau này ngươi còn dám động vào ngọc phù nữa không!" "Buông ra! Đau! Đau! Con không dám nữa, không bao giờ dám nữa ạ!"
Chương 4
Đứa trẻ kêu la thảm thiết, bị kéo đi xa dần.
Lâm Huy nhìn theo hai mẹ con rời đi, trong bộ trường y màu xám, hắn không có gì nổi bật giữa đám đông ăn mặc tương tự.
"Đây không phải là chuyện của ngọc phù." Bên cạnh bỗng có một giọng nữ trầm thấp vang lên.
Lâm Huy quay đầu lại, thấy một nữ tử cao lớn mặc áo xám quần da đen, không biết đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Gương mặt nữ tử có vài phần tương tự hắn, tóc được búi đơn giản thành hai búi, lúc này tay đang cầm một bình xì dầu, hiển nhiên là vừa từ tiệm tạp hóa mua về.
"Đi thôi, đừng nhìn nữa, đây là bị Sấm Môn Quỷ vào nhà ban ngày." Nữ tử tên Lâm Hồng Trân, là trưởng nữ của đại phòng Lâm gia, cũng là đường tỷ trong tộc của Lâm Huy. Nàng lớn hơn hắn một tuổi.
"Sấm Môn Quỷ."
Lâm Huy lặp lại, sắc mặt có chút khó coi. Đây là tên gọi chung cho tất cả quái vật, mãnh thú tấn công con người vào ban ngày, chứ không phải là chỉ quỷ thật.