Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Kim Trư nhìn về phía Trần Tích, cười tủm tỉm nói: “Nội tướng đại nhân bày mưu tính kế, ngươi biết Vân Dương và Kiểu Thỏ thành sự bất túc, bại sự hữu dư, nên đã để ta sớm mai phục ở bên cạnh, chờ lúc bọn chúng lật thuyền trong mương thì tranh thủ thời cơ thay thế. Lúc này, e rằng Quân Tình Ti và Lưu gia đều không ngờ ta đã có mặt ở Lạc Thành, chính là thời cơ tốt để ám toán... bắt lấy bọn chúng.”
Trong lòng Trần Tích cảm giác nguy hiểm tăng lên gấp bội, vị Nội tướng này tâm tư thật thâm trầm kín đáo.
Hóa ra Vân Dương và Kiểu Thỏ chẳng qua chỉ là những con tốt bị đẩy ra để làm mờ mắt đối phương. Một khi Vân Dương và Kiểu Thỏ lật thuyền, kẻ địch sẽ vì thắng lợi ngắn ngủi mà lơi lỏng cảnh giác. Lúc này, Kim Trư lại lặng lẽ ra trận, địch ở ngoài sáng, ta ở trong tối, tất nhiên sẽ có thu hoạch.
E rằng việc đề bạt Vân Dương và Kiểu Thỏ trở thành Mười Hai Con Giáp từ nửa năm trước cũng chính là vì giờ khắc này!
Ngay cả người của mình cũng tính toán hung ác như thế, khó trách bên ngoài đều gọi hắn là Độc Tướng!
Trần Tích chắp tay: “Kim Trư đại nhân, ta cũng không phải người của Mật Điệp Ti, mong rằng đại nhân không tiết lộ cơ mật cho ta.”
Kim Trư đi tới, thân mật nắm lấy tay Trần Tích, vẻ mặt tươi cười: “Dĩ nhiên phải nói cho ngươi biết, ta còn hy vọng ngươi gia nhập Mật Điệp Ti giúp ta lập công nữa đấy! Đúng rồi, còn chưa báo cho ngươi tin tốt, Nội tướng đại nhân đã có chỉ, đặc cách cho ngươi gia nhập Mật Điệp Ti. Sau này chúng ta chính là đồng liêu, với tài trí của ngươi, chắc chắn sẽ thẳng tiến mây xanh.”
Tay Trần Tích bị bàn tay mập mạp của Kim Trư nắm lấy, nổi cả da gà.
Hắn vội vàng khiêm tốn: “Kim Trư đại nhân quá khen, ta nào có bản lĩnh đó.”
“Ngươi đương nhiên là có!” Kim Trư tán thưởng: “Ta vốn tưởng Vân Dương sẽ lật thuyền ở chỗ của Chu Thành Nghĩa, chỉ cần một ngày là sẽ xám xịt rời khỏi Lạc Thành. Nào ngờ bọn chúng không chỉ tìm được chứng cứ phạm tội, còn định tội được Lưu Thập Ngư, ngay cả chuyện Lưu lão thái gia giả chết cũng điều tra ra được. Lúc đó ta còn đang thắc mắc, hai tên này giết người thì giỏi, nhưng từ khi nào lại có thêm bản lĩnh khác vậy? Sau này ta mới hiểu, hóa ra là vì có ngươi!”
“Không phải ta.” Trần Tích lắc đầu: “Kim Trư đại nhân, ta bất quá chỉ là một tên học đồ ở y quán.”
“Đừng khiêm nhường nữa, Lâm Triều Thanh đã đem chuyện xảy ra bẩm báo lên Nội tướng đại nhân rồi, Mộng Kê cũng đã báo cáo chuyện thẩm vấn ngươi trong mộng lên Nội tướng đại nhân. Hai chuyện đối chiếu lại với nhau, tự nhiên chân tướng sẽ phơi bày.”
Trần Tích giật mình, khó trách Kim Trư lại tìm đến mình, hóa ra Nội tướng đã biết sự tồn tại của hắn.
Trần Tích hiếu kỳ nói: “Ta nghe Vân Dương đại nhân nói, việc tuyển chọn mật thám vô cùng nghiêm ngặt.”
Kim Trư cười, vỗ vỗ vai hắn: “Nói thì nói như vậy không sai, nhưng biểu hiện chói mắt của ngươi trong vụ án Lưu Thập Ngư đã khiến Nội tướng đại nhân nảy sinh lòng yêu tài, tự nhiên tình huống đặc biệt sẽ xử lý đặc biệt.”
“Gia nhập Mật Điệp Ti có chỗ tốt gì không? Bổng lộc là bao nhiêu?” Trần Tích hỏi.
“Bổng lộc?” Kim Trư cười ha hả: “Cấp Tước một năm bổng lộc hai mươi bốn lạng bạc trắng, cấp Trĩ hai mươi sáu lạng. Đến cấp Cáp, một năm bổng lộc hai mươi tám lạng bạc trắng, lúc này đã có thể ngồi ngang hàng với Huyện lệnh của một huyện lớn. Lên đến Hải Đông Thanh thì càng không tầm thường, Tri phủ bình thường thấy ngươi cũng phải khách khí. Ngươi có biết Hải Đông Thanh là vật gì không? Con vật này bản tính hung hãn, nếu đói bụng thì bất cứ thứ gì trên trời nó cũng sẽ công kích.”
“Còn Mười Hai Con Giáp thì sao?” Trần Tích lại hỏi.
“Ngươi muốn làm Mười Hai Con Giáp sao?” Kim Trư có chút hứng thú dò xét Trần Tích, miệng cũng không ngừng: “Mười Hai Con Giáp tự nhiên là lợi hại hơn Hải Đông Thanh một chút, tay cầm lệnh kỳ của Vương, gặp chuyện có thể tiền trảm hậu tấu... Chẳng qua là giữa Mười Hai Con Giáp cũng có sự khác biệt.”
“A?”
“Mười Hai Con Giáp chia làm Giáp, Ất, Bính, Đinh. Đinh Tam chính là Chuột, Thỏ, Dê.”
Trần Tích thầm nghĩ, hóa ra Vân Dương và Kiểu Thỏ có địa vị thấp nhất trong Mười Hai Con Giáp.
Kim Trư tiếp tục nói: “Tiếp theo là Bính Tam, bây giờ là Kim Trư, Bảo Hầu, Mộng Kê.”
“Ất Tam thì sao?”
“Thi Cẩu, Sơn Ngưu, Huyền Xà.”
“Còn Giáp Tam?”
Kim Trư cười nói: “Giáp Tam thì lợi hại lắm rồi, bởi vì cái gọi là Thượng Tam vững như sắt, Hạ Cửu chảy như nước. Những năm gần đây, các con giáp khác cơ bản đều đã đổi người, chỉ có ba vị Thượng Tam vững như bàn thạch, chưa bao giờ làm hỏng việc, cũng chưa bao giờ đổi người.”
“Ba người này chính là Bạch Long, Thiên Mã, Bệnh Hổ!”
“Quyền hành của ba vị Thượng Tam tự nhiên cũng khác với chúng ta. Chúng ta còn cần phải bẩm báo với Ngô Tú đại nhân, rồi từ hắn chuyển đạt. Còn ba vị Thượng Tam thì lại trực tiếp báo cáo công việc với Nội tướng đại nhân, bọn hắn muốn làm gì, đang làm gì, cũng không phải là điều chúng ta có thể hỏi thăm. Nếu có điều động, chín con giáp Hạ Cửu nhất định phải phục tùng vô điều kiện ba vị Thượng Tam.”
Y quán trở nên yên tĩnh, cho đến giờ phút này, Trần Tích mới có một khái niệm hoàn chỉnh về Mật Điệp Ti.
Kim Trư không nói thêm gì nữa, hắn tháo chiếc nón rộng vành của mình đặt lên quầy, cho Trần Tích thời gian tiêu hóa những nội dung này.
Trần Tích trong môi trường yên tĩnh này nhanh chóng suy tư, đối phương vì sao lại nói với mình nhiều như vậy?
Là vì lòng dạ không sâu sao? Sẽ không.
Nếu đối phương lòng dạ không sâu thì đã không kiên nhẫn chờ đến lúc này mới xuất hiện.
Đây đâu phải là Kim Trư, rõ ràng là hạng người giả heo ăn thịt hổ.
Trần Tích hỏi: “Xin hỏi... Vân Dương và Kiểu Thỏ hai vị đại nhân bây giờ đi đâu rồi?”
Kim Trư cười nói: “Vốn là muốn áp giải về Kinh Thành chờ xử lý, kết quả ý chỉ của Nội tướng đại nhân đến, không cần về kinh, trực tiếp sung quân đi Lĩnh Ngũ.”
Trần Tích lắc đầu: “Kim Trư đại nhân, ta có thể không gia nhập Mật Điệp Ti không? Ngay cả nhân vật lợi hại như Vân Dương và Kiểu Thỏ đại nhân cũng rơi vào cảnh bị hạ ngục, kết cục của ta chắc chắn cũng không tốt đẹp gì...”
“Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Nhưng đúng vào lúc này, sân sau bỗng nhiên truyền đến động tĩnh.
Trần Tích liếc nhìn về phía hậu viện, lúc quay đầu lại thì Kim Trư đã không thấy đâu!
Hắn ngẩng đầu lên, đã thấy thân hình cồng kềnh của Kim Trư chẳng biết đã nhảy lên xà nhà từ lúc nào, ngồi xổm ở trên đó mà không một tiếng động!
Trần Tích: “...”
Vị Kim Trư này, có chút gió thổi cỏ lay thật sự là lẩn trốn còn nhanh hơn cả ai!
Kim Trư trên xà nhà khẽ híp mắt, như lâm đại địch.
Hắn thấp giọng nói: “Tiểu tử, ra xem một chút.”
...
...
Ở chỗ tường viện sân sau, đầu của Bạch Lý từ phía sau lộ ra, cẩn thận đánh giá sân nhỏ.
Khi nàng thấy Trần Tích thì chợt nổi giận.
Nàng cứ tưởng hôm nay ra ngoài trễ, chờ Trần Tích ngủ rồi thì có thể bớt được một khoản phí qua đường, nào ngờ tên học đồ y quán này lại như không cần ngủ!
Bạch Lý nhoài người trên tường viện nhìn về phía Trần Tích, hiếu kỳ nói: “Này, ngươi nửa đêm nửa hôm ở trong sân làm gì vậy?”
Trần Tích lý lẽ đanh thép: “Thu phí qua đường.”
Bạch Lý càng tức giận hơn.
Nàng vượt qua tường viện, theo thang trèo xuống, rồi tức giận móc ra bốn hạt Ngân Hoa Sinh từ trong ví, hung hăng đập vào lòng bàn tay Trần Tích: “Ngươi sau này đừng gọi là Trần Tích nữa, gọi là Trần Hắc Tâm đi!”
“A, sao lại là bốn hạt?” Trần Tích nghi hoặc.
Lúc này, trên đầu tường lại ló ra một cái đầu khác, đó là một nữ tử xa lạ.
Bạch Lý vẫy tay với nàng: “Linh Vận, bên trong có thang, theo thang xuống đây.”
Chỉ thấy nữ tử mặc một bộ y phục màu xanh thẫm, trên đầu cắm một cây trâm thanh ngọc, ăn mặc như nam nhân, nhẹ nhàng linh hoạt trèo vào trong viện.
Thế tử và tiểu hòa thượng theo sát phía sau.
Nữ tử tên Linh Vận nhìn bốn hạt Ngân Hoa Sinh trong lòng bàn tay Trần Tích, kỳ quái nói:
“Làm gì vậy?”
Bạch Lý giải thích: “Đây là phí qua đường cho hắn.”
“Phí qua đường?” Chu Linh Vận ngẩn người, vô ý thức liền nói: “Thái Y Viện không phải là của vương phủ chúng ta sao? Y chẳng qua chỉ là một tên học đồ do vương phủ chúng ta nuôi, vì sao còn phải cho hắn phí qua đường?”
Trần Tích nhìn về phía Bạch Lý: “Vị này là?”
“Đây là muội muội của ta, Chu Linh Vận.” Bạch Lý cười giới thiệu: “Nàng trước đây ít khi ra ngoài, lần này ta mang nàng ra ngoài chơi một chút. Ngươi đừng để ý đến những gì nàng nói, nàng có chút quan niệm dòng dõi.”
Chỉ thấy Chu Linh Vận kinh ngạc: “Bạch Lý, sao ngươi lại khách khí với một tên hạ nhân như vậy!”
Gương mặt nhỏ của Bạch Lý trầm xuống: “Cái gì hạ nhân không hạ nhân, phụ thân vẫn luôn dặn chúng ta không được cao cao tại thượng, sao ngươi cứ học theo cái thói của mẫu thân ngươi vậy.”
Chu Linh Vận cũng không vui: “Ngươi vậy mà vì một người ngoài mà giận ta? Mẫu thân ta lại làm gì ngươi!”
Bạch Lý không dây dưa chuyện này: “Xin lỗi đi, lời phụ thân dạy ngươi quên hết rồi sao!”
“Ta dựa vào đâu mà phải xin lỗi, hắn không phải chỉ là một tên hạ nhân sao!” Chu Linh Vận không phục.
Thế tử và tiểu hòa thượng ở một bên thấy vậy, vội vàng hòa giải: “Đừng cãi nhau nữa, có gì đáng để cãi đâu... Linh Vận, ngươi không nên nói Trần Tích như vậy.”
Chu Linh Vận trừng đôi mắt hạnh to tròn của mình, khó có thể tin mà nhìn về phía thế tử:
“Ca, ngươi lại bênh vực Bạch Lý?”
Thế tử im lặng một lát: “Ta không bênh ai cả, ta chỉ là nói theo lẽ phải. Lúc ở thư viện Đông Lâm, thế tử của Phúc Vương là Chu Ngọc ngày nào cũng vênh váo tự đắc, cuối cùng chẳng phải cũng bị các tiên sinh đuổi đi sao? Ngươi cũng đừng ở thư viện Đông Lâm được đám văn nhân kia tâng bốc lâu rồi lại quên mất lời dạy của phụ thân.”
Trong mắt Chu Linh Vận rưng rưng nước mắt, im lặng sau một lúc lâu, lại quay người trèo thang trở về vương phủ: “Các người đi chơi đi, ta không đi nữa!”
Trần Tích từ đầu đến cuối đều im lặng...
Thế tử thở dài một tiếng, quay đầu nhìn về phía Trần Tích: “Xin lỗi nhé, để ngươi chê cười rồi. Linh Vận thật ra người rất tốt, chỉ là có chút tiểu tính tình.”
Trần Tích cười đáp lại: “Không sao.”
Hắn trả lại một hạt Ngân Hoa Sinh cho Bạch Lý.
Bạch Lý kinh ngạc nói: “Tiền đến tay rồi mà còn có thể nhả ra sao?”
“Không nên kiếm thì ta không kiếm.”
Thế tử giơ ngón tay cái lên: “Có nguyên tắc!”
Trần Tích trở lại giường ghép, khẽ vỗ vai đánh thức Lương Miêu Nhi: “Gọi ca của ngươi cùng thế tử đi uống rượu đi, nhớ đến hẻm Hồng Y ăn nhiều một chút.”
Lương Cẩu Nhi bỗng nhiên ngồi bật dậy, hai mắt lóe lên tinh quang: “Uống rượu? Đi đâu uống rượu?”
Trần Tích: “...”
Lương Miêu Nhi: “...”
Đợi đến khi những người này rời đi, y quán lại một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh.
Kim Trư nhẹ nhàng nhảy xuống xà nhà, nhìn về phía Trần Tích dò hỏi: “Ngươi dường như có quan hệ rất tốt với thế tử và Bạch Lý quận chúa?”
“Không tốt lắm.” Trần Tích lắc đầu.
Kim Trư cười híp mắt: “Vừa rồi Bạch Lý quận chúa bênh vực ngươi, ta đều nghe được cả.”
Hắn dùng giọng điệu không thể nghi ngờ nói: “Thiếu niên lang, vào Mật Điệp Ti của ta có rất nhiều chỗ tốt, theo Nội tướng đại nhân làm việc vĩnh viễn không thua thiệt. Kể từ hôm nay ngươi chính là mật thám, trước tiên giao cho ngươi một nhiệm vụ, theo dõi thế tử, tất cả hành tung của hắn đều phải báo cáo lại cho ta. Đi đi.”
Trần Tích đứng trong bóng tối của y quán, nhìn bóng lưng Kim Trư rời đi, nhẹ giọng đáp: “Hiểu rồi, Kim Trư đại nhân.”
Khi cánh cửa lớn của y quán nhẹ nhàng khép lại, Trần Tích trở lại sân sau nhặt ống trúc lên, trong đêm thu mát mẻ này vén tay áo lên, nghiêm túc cạo lớp sương muối trên tường.