Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Trên yến tiệc, ở bàn đầu, thế tử và Bạch Lý quận chúa ngồi sau bàn trà, chỉ nghe mọi người nói chuyện phiếm chứ không xen lời.

Hai người thì thầm to nhỏ, không biết đang bàn chuyện gì.

Trần Tích nhìn khung cảnh văn hội, mỗi người một vẻ, chỉ cảm thấy mình có chút chẳng hề ăn nhập, cũng không biết Tĩnh phi định khi nào sẽ tìm mình bàn chuyện.

Lúc này Xuân Hoa lặng lẽ đến bên cạnh hắn, khom lưng thấp giọng nói: “Phu nhân nhà ta mời ngươi qua nói chuyện.”

Trần Tích đánh giá hiện trường văn hội, xác định Vân Phi không đến tham dự mới thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ trước mặt Tĩnh phi, hắn là người của Mật Điệp Ti, trước mặt Vân Phi, hắn là người của Quân Tình Ti Cảnh triều, quả thật có cảm giác căng thẳng như đang đi trên dây ở độ cao vạn mét.

Hắn đứng dậy theo Xuân Hoa đến trước một đình nghỉ mát, qua tấm rèm trúc nhìn vào trong, hắn chỉ có thể thấy được thân ảnh mơ hồ của Tĩnh phi.

Xuân Hoa lui ra.

Bên ngoài lương đình này chỉ còn lại Trần Tích và Tĩnh phi, cách nhau một tấm rèm.

Tĩnh phi rất lâu không nói gì, Trần Tích cũng cứ thế đứng yên, hai người phảng phất như đều đến đây để chuyên tâm tham dự văn hội.

Không biết qua bao lâu, Tĩnh phi bình thản hỏi: “Người người đều nói Lưu Thập Ngư là bị Mật Điệp Ti bức tử, vì sao ngươi lại nói hắn là bị giết người diệt khẩu?”

Trần Tích chậm rãi nói: “Là ta đã nghiệm thi. Có kẻ thông đồng với ngục tốt trong đại lao, ngụy trang cho hắn thành trạng thái chết do treo cổ tự vẫn, nhưng thực tế là bị người ta siết cổ chết. Chuyện này, Mật Điệp Ti có hồ sơ để tra.”

Tĩnh phi nhíu mày: “Hồ sơ của Mật Điệp Ti làm sao ta tra được? Ta làm sao biết ngươi có phải đang lừa gạt ta không?”

Trần Tích đứng bên ngoài đình nghỉ mát, suy tư một lát rồi nói: “Ngươi thật ra biết ta nói chính là sự thật. Nếu Lưu gia đã có thể đưa cho ngươi chiếc ly kia, tự nhiên cũng sẽ không tiếc rẻ một cái mạng của Lưu Thập Ngư. Ta cũng chỉ là một tiểu nhân vật làm việc cho Mật Điệp Ti mà thôi, mối thù của Tĩnh phi ngươi không nên tìm đến ta.”

Tĩnh phi ngưng giọng: “Đừng tưởng ngươi thoát được liên quan. Có người nói với ta, nếu không phải ngươi, Mật Điệp Ti cũng không tìm thấy điểm yếu của Lưu Thập Ngư! Ngươi đã để Xuân Hoa nhắn cho ta, vậy thì nói cho ta biết nên báo thù thế nào, nếu không ngươi cũng phải chết!”

Trần Tích nhìn những văn nhân nhã sĩ trước mặt, người khác thì bàn luận về phong hoa tuyết nguyệt và lý tưởng chính trị, còn hắn lại đang ở một thế giới khác bàn luận về sinh tử: “Phu nhân, bây giờ ở Lạc Thành, người nào của Lưu gia đang chủ sự, có phải là Lưu Minh Hiển không?”

Nghe được cái tên này, trong giọng nói của Tĩnh phi rõ ràng dâng lên oán độc: “Chính là hắn!”

Trong giọng nói kìm nén của Tĩnh phi có chút điên cuồng, đầu tiên là mất hài tử, cách một ngày lại mất đi người tôn tử thân thiết, nỗi bi thương tột cùng liên tiếp đã đẩy nàng đến bờ vực mất kiểm soát.

Trần Tích thầm tán thưởng diễn kỹ của Lưu Minh Hiển, đêm đó hắn vây Chu phủ, đốt vàng mã, hốc mắt đỏ hoe, thần sắc mỏi mệt, trông thế nào cũng ra một đại hiếu tử: “Ngươi muốn trả thù ra sao?”

“Ta muốn hắn chết không được yên lành!”

Trần Tích thở phào một cái, mối cừu hận đã được chuyển dời đến trên người Lưu Minh Hiển: “Hắn tặng cho ngươi chiếc chén đó lúc nào?”

“Hồi đầu xuân!”

Trần Tích hỏi lại: “Lúc đó, hẳn là hắn đã nhờ ngươi làm chuyện gì đó, ngươi không đáp ứng, cho nên hắn mới muốn tặng ngươi chiếc chén đó để báo thù. Ta muốn hỏi, khi đó rốt cuộc hắn đã nhờ ngươi làm chuyện gì?”

“Ngươi hỏi chuyện này để làm gì?”

Trần Tích đáp: “Không biết hắn muốn làm gì thì làm sao mà trả thù được hắn?”

Tĩnh phi trầm tư một lát: “Khi đó, một tên bộ hạ cũ của Vương gia được thăng nhiệm Đô đốc, chỉ huy hai ngàn binh mã đóng giữ Tượng Tác Giám ở Lạc Thành. Lưu Minh Hiển muốn ta dùng danh nghĩa của Vương gia để giúp hắn liên lạc với vị bộ hạ cũ này...”

Trần Tích ngẩn người.

Chu Thành Nghĩa sắp xếp Sấu Mã Thúy Hoàn là để tiếp cận Tượng Tác Giám, chuyện mà Lưu Minh Hiển ủy thác Tĩnh phi cũng là để tiếp cận vị Đô đốc chỉ huy quân đội đóng giữ Tượng Tác Giám.

Vì sao Tượng Tác Giám lại quan trọng như vậy, cần cả Quân Tình Ti và Lưu gia phải nhọc lòng đến thế?

Mà Tượng Tác Giám của Ninh triều này vì sao lại cần đến hai ngàn tinh binh đóng giữ?

Chờ đã.

Vừa rồi còn có văn nhân từng nói, nếu có kỵ binh Cảnh triều đến gần Sùng Lễ quan, thủ tướng của Ninh triều có thể dùng hỏa pháo, súng đạn để đánh lui đối phương.

Trong đầu Trần Tích như có một tia sáng xâu chuỗi tất cả manh mối lại: Quân Tình Ti của Cảnh triều muốn có được bí phương chế tạo súng đạn của Ninh triều!

Đây chính là thành ý mà Ti chủ của Quân Tình Ti yêu cầu từ Lưu gia!

Mà Lưu gia đã hợp tác với Vân Phi, lấy được súng đạn, vậy thì chiếc ly kia không chỉ đơn giản là muốn giết chết đứa trẻ...

Điều kiện hợp tác của Vân Phi, e rằng chính là muốn Lưu gia giết chết Tĩnh phi không nghe lời, giúp mình trở thành chính phi, làm lễ nhập bọn.

Nếu không thì Vân Phi sao lại đứng về phía Lưu gia?

...

...

Trong lúc đang suy tư, Trần Tích nghe thấy trong yến tiệc có người cao giọng hỏi: “Vấn Tông huynh, Trần gia một môn song kiệt, thi hương năm nay đều có tướng đoạt giải nguyên. Nhưng trước đây ta nghe nói các vị còn có một đệ đệ, vì sao chưa từng gặp qua bao giờ?”

“Không phải sao, ta nhớ phụ thân đã từng hỏi qua Trần bá phụ trong nhà có mấy đứa trẻ, bá phụ lúc đó nói hai nam một nữ!”

Trần Tích ngước mắt nhìn đi, hai vị đích huynh của hắn như rồng phượng giữa loài người, là tiêu điểm của đám văn nhân, chuyện nhà tự nhiên cũng bị người ta chú ý.

Người đầu tiên hỏi chuyện này nghi hoặc nói: “Vấn Tông huynh, chẳng lẽ là ta nghe lầm?”

Trần Vấn Hiếu ở bên cạnh mở miệng: “Người đệ đệ đó của chúng ta phẩm hạnh không tốt, cho nên phụ thân chỉ coi như Trần gia không có hắn.”

Một gã mập mạp tai to mặt lớn tỏ ra hứng thú: “Nói thế nào, chẳng lẽ còn có ẩn tình?”

Trần Vấn Tông trừng mắt liếc Trần Vấn Hiếu: “Đây là chuyện xấu trong nhà, đừng nhắc lại nữa.”

Trần Vấn Hiếu cũng không để ý nhiều như vậy, tự mình nói: “Người đệ đệ Trần Tích kia của ta từ nhỏ đã chìm đắm trong chốn trăng hoa, còn là khách quen của sòng bạc trong hẻm Hồng Y. Ba năm trước, phụ thân vốn định cho hắn cũng đi thư viện Đông Lâm đọc sách, lại không ngờ, sòng bạc cầm một tờ giấy nợ đến đòi tiền cờ bạc, trọn vẹn hơn sáu trăm lạng!”

“Cái gì?”

“Sáu trăm lạng!”

Trần Vấn Tông nhíu mày nhìn về phía Trần Vấn Hiếu: “Đừng nói nữa, làm bẩn cửa nhà mình, chỉ tổ cho người khác thêm trò cười!”

Trần Vấn Hiếu tùy tiện cầm chén rượu lên, uống một hớp: “Việc xấu của tên tiểu tử đó loang lổ cả ra, có giấu cũng sao giấu được? Huynh trưởng đừng tự lừa mình dối người.”

Hắn nhìn về phía mọi người: “Sau khi phụ thân biết được chuyện này, liền lệnh cho quản gia mang theo gia phó đi điều tra, kết quả phát hiện hắn không chỉ thiếu nợ ở một nhà đó, mà trong sáu nhà sòng bạc ở hẻm Hồng Y, nhà nào hắn cũng thiếu nợ.”

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Phụ thân lúc đó liền muốn đánh chết hắn. Vẫn là mẫu thân của ta mềm lòng ngăn lại một chút, nói cho nó tìm một nghề tự sinh tự diệt. Mẫu thân ta đầu tiên là cho hắn đến tiệm thuốc làm tiểu nhị, sau này hắn chê làm tiểu nhị ở tiệm thuốc quá mệt, lại cầu xin mẫu thân ta cho hắn góp ít bạc, đưa đến thái y quán làm học đồ, bây giờ đã không biết người ở đâu rồi.”

Trong yến tiệc, có người cảm khái: “Chậc chậc, sinh ra một con bạc, thật sự là gia môn bất hạnh.”

Thế nhưng lại nghe ầm một tiếng, chỉ thấy Xà Đăng Khoa đập bàn đứng dậy: “Đánh rắm! Trần Tích không phải người như vậy, hắn không phải con bạc, cũng không phải kẻ chỉ biết ăn không ngồi rồi!”

Thức ăn trên bàn trà văng tung tóe, cả rượu cũng văng lên người của văn nhân ngồi bàn trước.

Mọi người đều nhìn về phía Xà Đăng Khoa.

Trần Vấn Hiếu nghi ngờ nhìn về phía thế tử: “Thế tử, vị này là?”

Thế tử cũng có chút ngơ ngác, đây không phải là người hắn mời.

Xà Đăng Khoa tự giới thiệu: “Ta là học đồ ở y quán, Xà Đăng Khoa, cùng Trần Tích đồng môn hai năm, hắn không phải loại người mà ngươi nói!”

Trần Vấn Hiếu nheo mắt lại: “Trần Tích là đệ đệ của ta, ta đương nhiên hiểu rõ hắn hơn.”

Xà Đăng Khoa tức đến mặt đỏ bừng: “Ngươi hiểu rõ cái...”

“Đăng Khoa? Tiến sĩ đăng khoa, Trạng nguyên cập đệ? Ha ha ha!” Bỗng nhiên có người bật cười: “Mang một cái tên to tát như vậy, sao không đi tham gia khoa cử, lại đến y quán làm học đồ?”

“Còn cả thân áo vải này nữa, sao lại có mặt mũi đến tham gia văn hội?”

Lưu Khúc Tinh cũng nghe không nổi nữa, lập tức đứng dậy giận dữ nói: “Mặc quần áo gì thì có liên quan gì đến văn hội? Chúng ta và Trần Tích quen biết hai năm, hắn tuyệt đối không phải loại người mà các ngươi nói trong miệng.”

“Nha, các ngươi nhìn hắn ăn mặc cũng ra dáng đấy chứ, chỉ là ta thấy chiếc mũ hàng ngói trên đầu không giống như là của Lý Ký làm, mà giống như hàng nhái của phường cu li.”

Lưu Khúc Tinh nghẹn lời, hắn quả thực đã ham rẻ mà mua đồ nhái.

Nhưng đúng vào lúc này đã thấy Bạch Lý quận chúa đứng dậy lớn tiếng hỏi: “Tiên sinh trong thư viện chính là dạy các vị trông mặt mà bắt hình dong như vậy sao? Hắn mặc cái gì, làm cái gì, có liên quan gì đến lời hắn nói? Chư vị hẳn là đều chưa từng thấy qua người tên Trần Tích kia đi, ta cũng chưa từng thấy qua. Nhưng hai người này đã đánh cược cả mặt mũi để vội vàng nói giúp người ta, trong mắt ta hẳn là sẽ không quá kém.”

Thế tử cười ha hả: “Bạch Lý nói có lý. Ta lại hỏi chư vị, nếu có người ở bên ngoài vu hãm các vị, còn có một người sẽ vì các vị biện bạch không? Bên cạnh chư vị, còn có bằng hữu như vậy không?”

Nói xong, thế tử lại từ xa giơ ly lên với Xà Đăng Khoa và Lưu Khúc Tinh: “Khâm phục, uống cạn!”