Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Tiểu hòa thượng dáng vẻ tuấn tú, thân vận tăng y màu trắng, đứng dưới ánh trăng không vui không buồn, mang theo Phật tướng.

Tiểu hòa thượng nhìn Trần Tích, nói: “Ta tên La Truy Tát Già, bất quá mọi người đều thích gọi ta là tiểu hòa thượng, ngươi cũng có thể gọi ta tiểu hòa thượng.”

Bạch Lý quận chúa hướng người trên đầu tường, nhìn về phía Trần Tích giới thiệu: “Tiểu hòa thượng là Phật Tử chuyển thế đó, lợi hại lắm! Hắn nói ngươi rất lợi hại, vậy ngươi nhất định rất lợi hại!”

Trần Tích chần chừ một lát: “Phật Tử chuyển thế mà trèo tường cũng lao lực như vậy sao?”

Tiểu hòa thượng có chút xấu hổ: “Ta còn chưa tu thành. Thượng Sư dặn ta phải niệm một trăm ngàn lần Địa Tạng Bồ Tát Bản Nguyện Kinh, ta mới niệm được hơn bảy vạn lần, phát hoành nguyện cũng còn chưa hoàn thành...”

Trần Tích suy tư, lời nói của tiểu hòa thượng này đã tiết lộ rất nhiều thông tin: Môn phái tu hành của đối phương chính là niệm kinh và hoàn thành hoành nguyện, niệm một trăm ngàn lần là một nấc thang, niệm xong một trăm ngàn lần, hẳn sẽ trở nên lợi hại hơn một chút.

Đối phương cứ thế nói ra môn phái tu hành của mình, cũng thật thẳng thắn.

Lúc này, thế tử tò mò đánh giá Trần Tích: “Tiểu hòa thượng, ngươi nói hắn rất lợi hại sao? Trông không giống lắm.”

Thế tử không còn mặc áo lông chồn ban ngày, mà đã đổi sang một kiện áo dài giao lĩnh màu đen, trên vải thêu hoa sen màu bạc, trông có phần thanh lịch, nhưng lại không hợp lắm với vị thế tử có vẻ xốc nổi này.

Tiểu hòa thượng phủi phủi bụi trên tăng y, dáng vẻ mười bốn, mười lăm tuổi trong veo.

Hắn chỉ vào tim mình, nói: “Ta nói lợi hại không phải là chỉ thực lực, mà là chỉ tâm. Người người trong lòng có ba tên giặc: Tham, sân, si. Mà trong lòng vị tiểu ca này, tham và sân đã dứt, chỉ còn lại một chữ si, đã rất lợi hại rồi.”

“Tham là dục niệm không thể tả, trên đời này biết bao tai họa đều vì chữ tham mà ra. Không tham không phải là không yêu tiền tài, mà là biết cách khắc chế.”

“Sân là sự phẫn nộ không khôn ngoan. Nếu một người còn có phẫn nộ thì không thể coi là bậc trí giả, bởi vì phẫn nộ sẽ che mờ tâm trí.”

Trần Tích như có điều suy nghĩ: “Vậy còn si thì sao?”

Tiểu hòa thượng cười nói: “Si là chấp niệm. Có chấp niệm thì không thể giải thoát.”

Bạch Lý quận chúa cưỡi trên đầu tường, một thân ăn mặc gọn gàng như nam nhân, trường sam màu trắng, quần trắng, giày trắng, trâm ngọc trắng, chỉ có ngọc bội ở cổ là một viên hồng ngọc, tựa như vệt màu đỏ trên trán của con cá chép trắng.

Nàng chống cằm tò mò hỏi: “Tiểu hòa thượng, ngươi nói mơ hồ như vậy, vậy chính ngươi đã chém được mấy tên giặc rồi?”

Tiểu hòa thượng suy nghĩ một chút: “Ta cũng vậy, chỉ còn một chữ si.”

Bạch Lý quận chúa truy vấn: “Còn lại một chữ si vì sao không chém?”

“Không phải không chém, mà là chưa có.” Tiểu hòa thượng giải thích: “Ta còn chưa có si, cho nên không thể nào chém đi được. Thượng Sư lần này để ta đến Trung Nguyên cũng là muốn để ta tìm ra si rồi lại chém đi. Ta bây giờ vẫn chưa tìm thấy, cũng không biết si là vật gì. Nhưng Thượng Sư nói, đến ngày gặp phải, tự nhiên sẽ biết.”

“A, trước đây chưa từng nghe ngươi nói... Nhưng không có si thì không phải tốt hơn sao? Còn tìm cái gì nữa, chẳng phải là vẽ vời thêm chuyện sao?” Bạch Lý nghi hoặc.

Tiểu hòa thượng lắc đầu: “Đây là một kiếp, không vượt kiếp thì không thành Phật.”

Thế tử ở một bên dựa vào tường, uể oải nói: “Các ngươi xuất gia lòng dạ từ bi, sao cứ luôn chém với chém, chém chém giết giết không tốt!”

Tiểu hòa thượng lắc đầu: “Phái Cát Ninh của ta trước nay không giảng từ bi.”

“Ồ? Vậy các người giảng cái gì?”

“Không biết sợ.”

Bạch Lý quận chúa đang cưỡi trên đầu tường, vắt chân qua ngồi ngang: “Ca, đừng hàn huyên nữa, đỡ ta xuống.”

“Ấy, tới đây.” Thế tử đi vào bên tường, để muội muội đạp lên vai mình nhảy xuống.

Trần Tích yên lặng nhìn.

Thế tử và Bạch Lý quận chúa không phải cùng một mẫu thân sinh ra, nhưng quan hệ lại tốt đến lạ thường.

Mà vị thế tử này, rõ ràng đã hai mươi tuổi rồi mà vẫn chưa có dáng vẻ chững chạc...

Chờ đã, Ô Vân từng nói, trong vương phủ hẳn là còn có một vị quận chúa Linh Vận do Tĩnh phi sinh ra, sao không thấy cùng bọn họ?

Lúc này, thế tử nhìn về phía Trần Tích: “Vị này...”

“Trần Tích.”

Thế tử nở nụ cười: “Trần Tích sao, ta thấy ngươi cũng tuấn tú lịch sự, sau này chúng ta nhất định có thể trở thành hảo hữu. Nhưng hôm nay không kịp nói chuyện phiếm, ngoài cổng còn có rất nhiều bằng hữu đang chờ, chúng ta đi trước, mọi người đều là bằng hữu giang hồ, hữu duyên tương ngộ!”

Chu Bạch Lý cũng vội vàng nói: “Đúng đúng đúng, sáng mai trở về sẽ mang cho ngươi bánh lừa nướng thịt của Mã gia!”

Nói xong, thế tử dẫn tiểu hòa thượng và Bạch Lý quận chúa định đi.

Trần Tích giơ tay ngăn lại: “Chờ một chút.”

“A?” Thế tử lùi lại một bước: “Làm gì?”

Trần Tích nói: “Phí bịt miệng, mỗi người mười lạng bạc, nếu không ta sẽ gọi thị vệ vương phủ.”

Thế tử quái lạ kêu lên: “Oa, ngươi tưởng chúng ta không biết giá cả bên ngoài đúng không? Mười lạng bạc đã có thể mua được một tòa nhà ở ngoại ô rồi, sao ngươi không đi cướp luôn đi... Tiểu hòa thượng, không phải ngươi nói hắn đã chém đi chữ tham rồi sao?”

Tiểu hòa thượng chần chừ một lát: “Điều này chứng tỏ hắn đã rất khắc chế rồi.”

Thế tử: “?”

Bạch Lý quận chúa nhìn về phía Trần Tích: “Một lần một lạng bạc, sau này chúng ta còn phải qua rất nhiều lần nữa, ngươi cũng phải chú trọng cái gọi là nước chảy dài lâu chứ, nếu không sau này không đi qua chỗ ngươi nữa đâu!”

Trần Tích: “Được!”

Bạch Lý bất lực nhìn về phía thế tử: “Ca, hắn đáp ứng nhanh như vậy, có phải ta đã trả giá thấp quá không?”

“Hình như là vậy.”

Trần Tích nói: “Một người, một lần, một lạng. Lần này các người là ba người, phải cho ba lạng.”

Lúc này, ngoài cửa có người hé qua khe cửa hô: “Thế tử, quận chúa, ra được chưa?”

Thế tử nhìn về phía Bạch Lý quận chúa: “Đưa tiền đi, người bên ngoài đều đã đợi không kịp rồi.”

Chu Bạch Lý bất đắc dĩ từ trong tay áo móc ra một chiếc túi thơm nhỏ màu trắng, từ bên trong lấy ra ba thỏi Ngân Hoa Sinh đặt vào lòng bàn tay Trần Tích: “Cho ngươi! Bây giờ đi được chưa?”

Trần Tích nép sang một bên, cười nói: “Cảm tạ đã chiếu cố, chúc các vị ban đêm chơi vui vẻ.”

Thế tử vội vàng chạy đi kéo cửa chính đường ra.

Chỉ thấy ngoài cửa có hơn mười người đang chờ, bên hông còn có bội đao và bội kiếm, dường như đều là nhân sĩ giang hồ.

Trần Tích còn nhìn thấy Lương Cẩu Nhi và Lương Miêu Nhi trong đám người.

Thế tử ở cửa hỏi: “Chúng ta đi đâu chơi đây?”

Lại nghe Lương Cẩu Nhi cười tủm tỉm nói: “Ban đêm ở Lạc Thành chỉ có một nơi náo nhiệt, đó chính là phường thị phía đông. Mà nói đến nơi chơi vui nhất trong phường thị phía đông thì phải kể đến hẻm Hồng Y! Đi, thế tử dẫn chúng ta đến hẻm Hồng Y uống rượu!”

Trần Tích kinh ngạc.

Quận chúa, hòa thượng mà đi hẻm Hồng Y sao?

Lúc này, Bạch Lý quận chúa đang cẩn thận khép cửa lớn của y quán lại khi còn lại một khe hở, nàng thấy Trần Tích đang nhìn từ xa, liền nhíu mũi hừ lạnh một tiếng rồi đóng sầm cửa lại.

Trần Tích ước lượng mấy thỏi Ngân Hoa Sinh trong tay. Ô Vân trèo lên cây hạnh, vắt hai chân trước nằm trên cành cây.

Ô Vân meo một tiếng: “Bọn hắn người cũng không tệ.”

Trần Tích cười cười: “Thân là thế tử và quận chúa, bị ta chặn đường mà cũng không tức giận, từ đầu đến cuối không hề lấy thân phận ra ép người, quả thực đã là những người rất tốt.”