Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Khi ra khỏi Tĩnh Vương phủ đã là lúc chạng vạng.

Hỉ Bính đứng trong cổng vương phủ vẫy tay từ biệt hắn, còn Trần Tích thì đứng trên phố An Tây, lòng nặng trĩu tâm sự.

Hắn đi trong ánh chiều tà, nghe thấy mùi thơm bay ra từ từng nhà đang nấu cơm bên đường, lúc này mới khẽ thở phào một hơi.

Ô Vân từ trên mái hiên thò đầu ra, cách không nhảy vào lòng hắn: “Ai đã đánh Bạch Bàn Nhược? Ta không có đánh nó!”

Trần Tích cười sờ đầu nó: “Không ai đánh nó cả, chẳng qua chỉ là một cái cớ để Vân Phi triệu ta vào vương phủ thôi.”

Trần Tích tự lẩm bẩm: “Lúc đó Vân Phi nói, chiếc ly pha lê Duyên Bối kia của Tĩnh phi là do người nhà mẫu thân tặng cho nàng ta, ta liền không nghĩ nhiều nữa. Nhưng bây giờ xem mối quan hệ giữa Tĩnh phi và người của Lưu gia, không khéo lại là có người cố ý sắp đặt... Gần đây nàng ta có nguyền rủa người của Lưu gia không?”

“Có, Tĩnh phi đã nguyền rủa ca ca của nàng là Lưu Minh Hiển, mắng chửi vô cùng thậm tệ.”

“Vậy là được rồi.” Trần Tích hơi xúc động: “Lúc đó ta chỉ lo suy luận logic, lại không suy nghĩ sâu hơn về nhân tính. Quả nhiên nhân tính không thể dùng lẽ thường để phán đoán, nhưng Lưu lão thái gia không phải do ta làm tức chết, chiếc ly không phải do ta tặng, Lưu Thập Ngư không phải do ta giết, nàng ta không đi trả thù Lưu gia và Mật Điệp Ti, lại nhắm vào ta làm gì... Hít, Lưu Thập Ngư cũng là do Lưu gia giết người diệt khẩu, Lưu gia này có kẻ hung hãn!”

Trần Tích hít vào một ngụm khí lạnh, hắn xem xét tất cả manh mối, chợt phát hiện Lưu gia làm việc hung ác dị thường, đối với người nhà mình cũng không màng chút thân tình nào: “Lưu lão thái gia trong quan tài, không phải cũng là bị giết ngay tại trận chứ?”

Ô Vân lòng nảy sinh kính trọng: “Hung ác!”

Sự hung ác này có hữu dụng không? Tự nhiên là có ích.

Nếu không ác như vậy, Vân Dương và Kiểu Thỏ cũng sẽ không bị hạ ngục, ngược lại Lưu gia sẽ phạm phải tội khi quân.

Trở lại y quán, Diêu lão đầu đang ở sau quầy, một bên xem sổ sách, một bên gảy bàn tính, có phần mang một cảm giác đa mưu túc trí mà lại tính không ra...

Trần Tích cười trêu chọc: “Sư phụ, ngươi cứ trực tiếp ném đồng tiền tính một quẻ về số sách chẳng phải là xong sao?”

Diêu lão đầu nguýt hắn một cái: “Bớt nói nhảm đi, ta thấy ngươi là ngứa da rồi. Bói quẻ chỉ có thể xem phương hướng, sao có thể tính ra được mấy con số?”

“Các sư huynh đâu?” Trần Tích tò mò hỏi.

“Sân sau nấu cơm rồi.” Diêu lão đầu liếc xéo hắn: “Không phải đi chẩn bệnh cho mèo sao, không kê chút thuốc cho nó trị sao?”

“Không có...”

Diêu lão đầu cười lạnh một tiếng: “Cứ tưởng ngươi làm việc cẩn thận đến đâu. Cho dù nó không thương không bệnh, ngươi cũng phải kê chút thuốc trị thương tốt để mang vào vương phủ chứ, diễn kịch phải làm cho đủ, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta phát hiện.”

Trần Tích ngẩn người: “Tạ ơn sư phụ đã nhắc nhở. Gừng càng già càng cay, ngày mai ta sẽ mang chút Xà Bàn Thảo đi.”

Trần Tích đi vào hậu viện, trong phòng bếp chỉ có Lưu Khúc Tinh đang vo gạo nấu cháo, không thấy Xà Đăng Khoa đâu.

Đang lúc Trần Tích định đi về phía phòng ngủ của đám học đồ, đã thấy Xà Đăng Khoa đang đẩy cửa đi ra.

Xà Đăng Khoa thấy Trần Tích thì giật nảy mình: “A, ngươi không phải đi vương phủ sao?”

Trần Tích nói: “Thương thế của con mèo trắng đó không nặng, ta xem một chút rồi trở về. Xà sư huynh vừa mới ở trong phòng làm gì vậy?”

“Ta chỉ thay bộ quần áo khác thôi. Đi, giúp nhặt rau, lát nữa nấu cơm chậm lại sẽ bị sư phụ mắng.” Xà Đăng Khoa kéo Trần Tích đi về phía phòng bếp.

Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài y quán truyền đến tiếng bước chân chỉnh tề, và cả tiếng áo giáp va vào nhau loảng xoảng lúc thị vệ đi lại.

Trần Tích phát giác được, bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình của Xà Đăng Khoa đột nhiên siết chặt, mồ hôi trong lòng bàn tay, cách lớp áo cũng có thể cảm nhận được.

Diêu lão đầu đi đến cổng, cau mày nói: “Xuân Hoa cô nương, Vương tướng quân, chặn cửa y quán Thái Bình của ta là muốn làm gì?”

Trần Tích thoát khỏi tay Xà Đăng Khoa đi ra ngoài, Lưu Khúc Tinh cũng mang theo chiếc muôi từ phòng bếp chui ra: “Sao vậy, sao vậy?”

Ngoài cửa y quán Thái Bình, Xuân Hoa hôm nay đặc biệt mộc mạc, chỉ mặc một chiếc váy ngắn màu xanh nhạt, trên người không có một món đồ trang sức nào, tóc cũng chỉ dùng một chiếc trâm gỗ cài lại.

Xuân Hoa một bộ dáng vẻ thấp thỏm, muốn nói lại thôi. Bên cạnh nàng, các thị vệ của vương phủ người người tay cầm trường kích, mình vận áo giáp nặng trịch. Người cầm đầu bước đi mạnh mẽ uy vũ, ánh mắt sắc bén như chim ưng.

Trần Tích cười hỏi: “Xuân Hoa cô nương, làm gì vậy?”

Lại nghe Xuân Hoa nói với vị thị vệ trưởng của vương phủ: “Vương tướng quân, mấy ngày trước, phu nhân nhà ta đã mất viên trân châu Nam Hải mà Vương gia tặng cho nàng. Chúng ta đã tra xét các tỳ nữ trong Vãn Tinh Uyển của mình trước nhưng không phát hiện ra tung tích của viên trân châu. Sau này nghĩ lại, cũng chỉ có vị học trò y quán tên Trần Tích này từng ra vào Vãn Tinh Uyển, còn lật qua lật lại đồ đạc của phu nhân nhà ta!”

Trần Tích nhíu mày, Tĩnh phi!

Vị Tĩnh phi này sau khi mất con tang cháu, sự trả thù đến vừa nhanh vừa vội, quả thực là không để qua đêm!

Vương tướng quân lạnh lùng nhìn chăm chú Trần Tích: “Ngươi có lời gì muốn nói, có thể tự chứng minh mình trong sạch không?”

Trần Tích im lặng một lát, bình tĩnh nói: “Người khác vu ta trộm đồ, loại chuyện này rất khó tự chứng minh mình trong sạch.”

Trên phố An Tây, các chưởng quỹ, tiểu nhị của từng cửa hàng đều len lén nhìn ra, vốn đã định đóng cửa, lại không ngờ ăn được một quả dưa lớn.

Có người thấp giọng nói: “Tiểu Trần đại phu trong y quán Thái Bình trộm đồ của vương phủ sao?”

“Nghe nói còn là viên trân châu Nam Hải mà Tĩnh Vương tặng cho Vương Phi, ta đã từng nghe nói về thứ đó, một viên trân châu to bằng quả nhãn, một viên có thể bán được mấy trăm lạng bạc trắng!”

...

...

Trần Tích nghe những lời bàn tán xung quanh, sắc mặt không hề biến đổi.

Vương tướng quân nhìn chăm chú hắn hồi lâu, cuối cùng âm trầm nói: “Bắt tên học đồ này lại, vào trong lục soát!”

Dứt lời, hai thị vệ một trái một phải nhấc cánh tay Trần Tích lên, cánh tay của thị vệ như những chiếc vòng sắt, siết chặt lấy, giữ chặt hai tay Trần Tích khiến hắn không thể động đậy, siết đến đau điếng.

Xuân Hoa đi theo các thị vệ vào y quán: “Vương tướng quân, ta cũng đi theo tìm xem, ta đã từng thấy qua viên trân châu đó, dễ phân biệt.”

Trần Tích nhìn nàng tiến vào y quán, từng ngăn kéo tủ thuốc một bị kéo ra, dược liệu đều bị đảo lộn.

Diêu lão đầu lạnh lùng nhìn: “Vương tướng quân, nếu thật sự là y quán Thái Bình của ta có kẻ trộm, lão phu sẽ từ quan về quê, sau này cũng không bao giờ bước chân vào Lạc Thành nữa. Nhưng nếu y quán Thái Bình của ta không có kẻ trộm, ngươi sẽ nói thế nào?”

Vương tướng quân cách không chắp tay với lão: “Diêu thái y, bản quan cũng là phụng mệnh làm việc. Xuân Hoa cô nương cầm lệnh bài của Tĩnh phi đến, ta nhất định phải phụng mệnh bắt trộm. Hơn nữa lòng người khó dò, sao ngươi biết tên học đồ này của mình có phải là kẻ trộm hay không?”

Diêu lão đầu bỗng nhiên hừ một tiếng giận dữ: “Ta lại dám khẳng định hắn không phải!”

Trần Tích kinh ngạc nhìn về phía Diêu lão đầu, không ngờ rằng đối phương lại sẽ vào lúc này ra mặt nói thay cho mình.

Trong lúc nói chuyện, Xuân Hoa đã tiến vào sân sau. Nàng đầu tiên là lật một lượt phòng bếp, rồi lại tiến vào phòng ngủ của đám học đồ.

Chỉ thấy nàng tìm kiếm một hồi trên giường, cuối cùng để mắt tới tủ quần áo của đám học đồ.

Trần Tích hiểu rõ, những nơi khác mà đối phương lục lọi trước đó đều chỉ là giả vờ, nơi này mới là mục tiêu thật sự của nàng ta.

Xuân Hoa ngay từ đầu đã biết viên trân châu ở trong này!

Trần Tích nhìn về phía Xà Đăng Khoa, lại thấy thân hình cao lớn vạm vỡ của đối phương đang căng thẳng bất an, hai tay vặn vào nhau, trên môi không còn một chút huyết sắc.

Xà Đăng Khoa thấy Trần Tích nhìn mình, vội vàng quay mặt đi không dám đối diện.

Đây là Xà Đăng Khoa và Xuân Hoa đã có mưu tính hãm hại từ trước!

Trần Tích nhíu mày.

Nhưng Xà Đăng Khoa rõ ràng chưa từng ra khỏi y quán, hôm nay Xuân Hoa cũng chưa từng đến y quán, họ đã truyền tin tức và viên trân châu bằng cách nào?

Trần Tích đánh giá xung quanh, sân sau của y quán này chỉ cách vương phủ một bức tường.

Nếu nói chuyện ở phía bên kia tường thì sân sau có thể nghe thấy.

Tường viện không cao, ném một viên trân châu qua cũng không phải là việc khó.

Trần Tích đột nhiên hỏi: “Xà sư huynh, ngươi thích Xuân Hoa sao?”

Xà Đăng Khoa sững sờ, vô ý thức lùi lại một bước: “A? Ngươi nói gì, ta không hiểu ngươi đang nói gì.”

Trần Tích lắc đầu: “Không có gì...”

Lưu Khúc Tinh ở một bên nhìn về phía Trần Tích, lo lắng nói: “Ngươi không phải thật sự trộm đồ đấy chứ?”

Trần Tích phủ nhận: “Không có, đời ta cũng sẽ không làm loại chuyện trộm vặt này.”

Lưu Khúc Tinh nghe hắn nói vậy liền tin tưởng, nhưng hắn rõ ràng cảm giác được Xuân Hoa đã tính trước, vô cùng chắc chắn.

Lưu Khúc Tinh lại nhìn về phía sư phụ: “Sư phụ, ngươi mau nói một câu đi.”

Diêu lão đầu lại im lặng không nói một lời.

Nếu thật sự tìm ra chứng cứ phạm tội, ai cũng không giúp được Trần Tích.

Lúc này, các thị vệ từ chính phòng của Diêu lão đầu đi ra, lắc đầu với Vương tướng quân.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Xuân Hoa trong phòng ngủ của đám học đồ, Xuân Hoa thì như phát điên tìm kiếm trong tủ quần áo, cuối cùng ngây ngốc đứng trước tủ, đứng lặng bất động.

Lưng quay về phía mọi người, thân thể run rẩy, rồi khóc thành tiếng.