Thanh Sơn (Dịch)

Chương 37. Ước Định Thời Gian

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Tết Trùng Cửu, toàn thành cùng chung vui.

Đám đông vây quanh thế tử và các quận chúa đi về phía vương phủ.

Có bách tính mang theo trứng gà cùng rau quả đến biếu, cũng có thiếu nữ bên đường ném hoa tươi lên người thế tử.

Không chỉ thế tử được tung hô, mà ngay cả hai vị công tử của Trần phủ, trên người cũng bay đầy cánh hoa, tựa như đường trải hoa tươi, có chim khách báo tin mừng.

Trần Tích còn thấy trong đó một tiểu hòa thượng chừng mười ba, mười bốn tuổi, mình vận tăng bào màu xanh nhạt, môi hồng răng trắng, dáng vẻ tuấn tú. Hẳn là vị Phật Tử xuất từ phái Cát Ninh ở Vân Châu mà Ô Vân từng đề cập.

Khi vị Phật Tử này thúc ngựa đi qua, lại quay đầu nhìn về phía Trần Tích. Đối phương thoạt tiên sững sờ, sau đó nét mặt giãn ra, mỉm cười với hắn.

Trong đội ngũ, một cô nương cưỡi ngựa trắng tò mò hỏi: “Tiểu hòa thượng, ngươi vừa nhìn ai vậy?”

Nàng theo tầm mắt của tiểu hòa thượng nhìn lại, dưới mái hiên đã không còn bóng người.

Tiểu hòa thượng cười nói: “Bạch Lý quận chúa, ta thấy một thiếu niên lang, trong lòng vô cùng đau khổ, đã chém đi hai tên giặc, trong lòng chỉ còn lại một chữ si.”

“A?” Chu Bạch Lý nổi lên nghi ngờ: “Ngươi đừng cứ nói những lời nhăng cuội nữa, hai tên giặc là gì.”

“Ta thuận miệng nói thôi.”

Trần Tích đi lẫn trong đám đông, một đường trở về y quán.

Diêu lão đầu lúc này đang đứng sau ngưỡng cửa, nhìn những thiếu niên lang áo lụa ngựa tốt trên đường, chậm rãi nói: “Kia không phải hai vị đích huynh trưởng của ngươi sao, sao không đến chào hỏi?”

Trần Tích cười nói: “Sư phụ, ngươi đây không phải biết rõ còn cố hỏi sao, người ta cũng có nhận ra ta đâu.”

Lưu Khúc Tinh ghé đầu lại gần, kinh ngạc nói: “Sư phụ, ngươi nói là Trần Vấn Tông và Trần Vấn Hiếu bên cạnh thế tử sao? Đó là công tử nhà quan Đồng Tri Lạc Thành mà, ta đã gặp ở yến thọ của Lưu lão thái gia... Ngươi nói hai người họ là đích huynh trưởng của Trần Tích?”

Diêu lão đầu không mặn không nhạt ừ một tiếng.

Mọi người trong y quán nhìn ra, chỉ thấy hai vị quý công tử nhà họ Trần một thân áo trắng ăn mặc cầu kỳ, chỉ riêng ngọc thạch trên cổ áo đã có giá trị không nhỏ. Trên đầu cắm cũng không phải trâm gỗ, trâm bạc, mà là trâm ngọc trắng, quả thực là những thiếu niên phong lưu, chói lòa cả mắt.

Lưu Khúc Tinh nhìn hai người này, rồi lại nhìn Trần Tích.

Chỉ thấy Trần Tích đã thay một bộ áo dài vải xám vừa vá xong, quấn đai lưng bằng vải thô, chân đi một đôi giày vải cũ...

“Trần Tích, ngươi và bọn họ là người một nhà?” Lưu Khúc Tinh chấn động.

Trần Tích cũng không mặn không nhạt ừ một tiếng.

Hắn vốn tưởng rằng cái vũng lầy đạo đức này của Lưu Khúc Tinh sẽ thừa cơ châm chọc mình vài câu, không ngờ đối phương chợt vì hắn mà bất bình: “Chính thất nhà ngươi cũng quá bất công rồi. Bây giờ tử thứ không thể kế thừa gia nghiệp, nhưng người ta vẫn chú trọng huynh hữu đệ cung, mẫu hiền tử hiếu. Nàng ta làm vậy không sợ bị người đời đàm tiếu sau lưng sao?!”

Trần Tích có chút bất ngờ nhìn về phía Lưu Khúc Tinh.

Lại nghe Lưu Khúc Tinh tiếp tục phẫn nộ nói: “Những năm này ngươi cũng không hề đề cập đến gia thế, ta còn tưởng nhà ngươi chẳng qua chỉ là một tá điền. Ngươi có biết không, chỉ riêng khối ngọc trên cổ áo của họ đã đủ cho ngươi nộp học bạc mười năm.”

Trần Tích cười vỗ vỗ vai Lưu Khúc Tinh: “Sư huynh, đừng nóng giận, đừng nóng giận, không ngờ huynh lại vì ta mà nói chuyện.”

Lưu Khúc Tinh không vui: “Nói gì vậy chứ, dù sao ngươi và ta mới là sư huynh đệ, bọn họ đều là người ngoài.”

Nói xong, Lưu Khúc Tinh lườm bóng lưng của đám người kia một cái: “Phi, một đám người vây quanh, cứ như kiến dọn nhà!”

Trần Tích dở khóc dở cười: “Cái miệng này của sư huynh cũng có được năm thành công lực của sư phụ rồi đấy.”

Lưu Khúc Tinh quay đầu nhìn về phía Diêu lão đầu: “Sư phụ, hắn châm chọc cả ngươi nữa kìa.”

Diêu lão đầu một bàn tay đập lên ót Lưu Khúc Tinh: “Chỉ có ngươi là thích châm ngòi ly gián! Khỏi phải nhìn, đó là một thế giới khác, không có quan hệ gì với các ngươi.”

Mọi người trở lại y quán, Trần Tích cười nói: “Vừa mới đi ngang qua cửa hàng gà quay, mua hai con gà quay, sư phụ, hai vị sư huynh, lại đây cùng ăn đi.”

“Oa.” Lưu Khúc Tinh lúc này mới chú ý tới bọc lá sen trong tay Trần Tích, hắn nhận lấy mang đến quầy thuốc mở ra: “Trần Tích, ngươi phát tài sao?”

“Nhặt được ít bạc vụn,” Trần Tích giải thích.

“Nhặt được bạc?” Diêu lão đầu tiện tay gieo sáu đồng tiền trên quầy, vừa xem quẻ vừa giễu cợt: “Ngươi có nhặt được bạc đâu, ngươi lần này ra cửa đã gài bẫy cho hai kẻ xui xẻo vào tù... Chậc chậc, ra tay lớn thật!”

Trần Tích vội vàng nhìn quanh bốn phía, thấy Lưu Khúc Tinh và Xà Đăng Khoa đang chuyên chú ăn thịt gà, lúc này mới yên lòng lại.

Hắn thấp giọng hồ nghi: “Ngươi đây là tính ra, hay là con quạ đen thấy được?”

“Cái này ngươi không cần quản.” Diêu lão đầu trầm giọng: “Ta hỏi ngươi, có phải là ngươi đã báo tin cho Lưu gia không?”

Trần Tích im lặng một lát, cuối cùng nói: “Là ta.”

Diêu lão đầu khẽ a một tiếng: “Bây giờ sao dám nói thật với ta rồi?”

“Bởi vì ta cảm thấy ngươi đối với ta không có ác ý, hơn nữa sau này ta sẽ coi y quán như nhà của mình, ngươi chính là trưởng bối duy nhất của ta sau này.”

“Đừng có lôi kéo làm quen với ta.” Diêu lão đầu không đáp lời này: “Có ai phát hiện là ngươi báo tin không?”

“Không có.”

“Vậy là được rồi.” Diêu lão đầu vuốt vuốt bộ râu: “Ngươi yêu làm gì thì làm, chân mọc trên người ngươi, ta cũng không quản được, nhưng ngươi đừng có liên lụy đến ta!”

“Vâng!”

Diêu lão đầu nhìn hắn một chút, cuối cùng vẫn nói thêm một câu: “Muốn sống lâu một chút thì làm việc đừng có khoa trương. Những kẻ áo lụa ngựa tốt ngoài cổng kia tuy đắc ý, nhưng chỉ có kẻ âm thầm phát tài mới có thể cười đến cuối cùng. Sau này ngươi sẽ phát hiện, chỉ cần ngươi sống đủ lâu, liền có thể nhìn kẻ thù của ngươi từng người một chết đi.”

Trần Tích chân thành nói: “Sư phụ, đạo lý này ta hiểu, ta cũng sẽ cố gắng khiêm tốn, nhưng ta báo thù không đợi được lâu như vậy...”

Lúc này, Lưu Khúc Tinh một bên gặm thịt gà, một bên dùng cái miệng dính mỡ khuyên nhủ: “Trần Tích, ngươi cũng quá không biết sống rồi, nhặt được chút bạc vụn liền vội vàng mua gà quay, cũng không biết tiết kiệm.”

Xà Đăng Khoa hùng hổ nói: “Vậy ngươi đừng ăn nữa, ăn đồ của người ta còn nhiều lời!”

“Ta là hảo tâm nhắc nhở!”

Trần Tích nhìn Lưu Khúc Tinh, vị sư huynh này cũng là một người thú vị. Ngươi nói hắn là người tốt đi, thì tiêu chuẩn đạo đức của hắn không cao, lắm lời, còn bụng dạ hẹp hòi.

Ngươi nói hắn là người xấu đi, thì trong lòng hắn vẫn còn một ranh giới, mạnh hơn người xấu rất nhiều.

Thế nhưng trên đời này, phần lớn đều là những người như vậy, không thể trực tiếp dùng tốt hay xấu để đánh giá.

Trần Tích dùng tay xé một cái đùi gà đưa tới trước ngực, Ô Vân từ trong lòng hắn chui ra, hai móng vuốt ôm lấy đùi gà liền gặm.

Trần Tích lại xé một cái đùi gà khác đưa cho Diêu lão đầu.

Diêu lão đầu bĩu môi, ra vẻ cẩn trọng: “Lớn tuổi rồi, ăn không được đồ nhiều dầu mỡ như vậy.”

Trần Tích trực tiếp nhét đùi gà vào tay đối phương: “Lúc ngươi cầm cành trúc quất chúng ta thì nhảy nhót tưng bừng, chẳng già chút nào, ngươi cứ ăn đi.”

Diêu lão đầu dựng râu trừng mắt: “Hình dung sư phụ ngươi thế nào vậy, không lớn không nhỏ!”

Bên ngoài y quán là đám đông ồn ào, bên trong y quán bốn sư đồ chia nhau một con gà quay.

Trần Tích có đôi khi nghĩ, nếu có thể cứ an nhàn như vậy, thì thật tốt.

Nhưng hắn biết, cái gì nên đến, sớm muộn gì cũng sẽ đến.

...

...

Lúc này đã thấy Hỉ Bính cô nương dùng ngón tay hoa lan nhón váy, tung tăng đi đến trước cửa y quán. Vị cô nương này ở trong vương phủ thì đoan trang đáng yêu, ra ngoài vương phủ liền thả lỏng bản thân, trâm cài tóc cũng rung rinh theo mỗi bước chân.

Nàng len qua cổng, nhìn quanh trong y quán, rồi vẫy vẫy tay với Trần Tích: “Trần Tích, Trần Tích!”

Ô Vân nấp sau chiếc ghế sau quầy.

Trần Tích thì lau miệng, nghênh ra cửa: “Hỉ Bính cô nương, có chuyện gì vậy?”

Hỉ Bính nói: “Con Bạch Bàn Nhược của phu nhân nhà ta lại bị thương rồi, phu nhân phái ta đến gọi ngươi qua xem một chút.”

Trần Tích vô ý thức quay đầu nhìn về phía Ô Vân sau quầy, trong đầu đầy dấu chấm hỏi: Ngươi làm sao?

Ánh mắt Ô Vân trong veo lại nghi hoặc: Không có!

Một người một mèo không khớp lời!

Trong chớp nhoáng này, Trần Tích rõ ràng ý thức được, Vân Phi muốn tìm mình nói chuyện!

Lúc trước hắn vẫn luôn phỏng đoán: Vị đại nhân vật cấu kết với Quân Tình Ti của Cảnh triều rốt cuộc là ai.

Rõ ràng Tĩnh phi thân là người của Lưu gia có khả năng nhất, nhưng tất cả manh mối lại đều chỉ hướng về Vân Phi.

Nghĩ đến lời dặn của vị Ti Tào của Quân Tình Ti kia, Trần Tích nhìn về phía Diêu lão đầu:

“Sư phụ, ta đi cùng Hỉ Bính cô nương một chuyến.”

Diêu lão đầu suy tư một lát, ám chỉ: “Có cần mang theo một củ nhân sâm để chuẩn bị, vạn nhất dùng đến thì sao?”

Trần Tích: “Lần này chắc là không cần đâu.”

Lại kê nhân sâm cho mèo, Trần Tích sợ mình bị Vân Phi đánh chết bằng trượng.

Diêu lão đầu có chút tiếc nuối: “Đi đi.”

Trần Tích đi theo Hỉ Bính về phía vương phủ.

Lúc đi ngang qua tấm biển Quang Minh Chính Đại, Trần Tích không nhịn được mà nhìn thêm một cái.

Hỉ Bính trình lệnh bài cho thị vệ: “Phu nhân nhà ta triệu kiến đại phu của y quán.”

Thị vệ thu kích cho đi.

Trong vương phủ, các nữ tỳ khỏe mạnh và nô tỳ bận rộn, xem ra là vì thế tử và các quận chúa trở về, đang chuẩn bị cho yến tiệc buổi tối.

Trần Tích tò mò hỏi: “Hỉ Bính cô nương, Bạch Bàn Nhược bị ai làm bị thương vậy?”

“Không biết nữa.” Hỉ Bính cười mỉm: “Hôm nay ta còn chưa thấy nó đâu, phu nhân bảo ta đến tìm ngươi, ta liền đến. Lát nữa ngươi nhanh lên chẩn bệnh nhé, ban đêm bên Phi Bạch Hồ sẽ tổ chức nhã hội của các văn nhân Lạc Thành, ta còn muốn đi xem nữa. Nghe nói thế tử đã mời rất nhiều văn nhân tài tử đến.”

Hai người vội vàng xuyên qua cổng vòm thông đến hậu trạch, rồi dừng lại ở cổng Phi Vân Uyển.

Hỉ Bính cao giọng nói: “Phu nhân, ta đã dẫn Trần Tích của y quán Thái Bình đến đây.”

Hỉ Đường ma ma đi tới, liếc nhìn Trần Tích: “Theo ta vào đi.”

Trần Tích cúi đầu bắt kịp, vừa đi vừa dùng khóe mắt đánh giá đình viện của Phi Vân Uyển. Nơi này cũng mộc mạc hơn Vãn Tinh Uyển một chút, chỉ có một cây hồng trong viện, treo đầy những quả hồng đỏ mọng.

Quả hồng đã chín nhưng vẫn còn rất nhiều treo trên cây chưa hái xuống.

Trần Tích chợt nhớ tới một câu chuyện xưa, người già thường nói hái hồng không nên hái hết, phải để lại một ít cho chim chóc mùa đông ăn. Cũng không biết Vân Phi giữ lại những quả hồng này có phải là ý đó không.

Đi ra ngoài cửa lầu của Phi Vân Uyển, tòa lầu này cũng không giống nơi ở của nữ nhân, không có khung cửa hoa văn đẹp mắt và khảm trai, ngược lại giống như thư phòng của nam nhân, có vẻ hơi đơn sơ, nặng nề.

Lúc này Vân Phi đang tươi cười nghe một nữ tử nói chuyện, đều là những chuyện xưa trong thư viện Đông Lâm.

Thấy Trần Tích tới, nàng lại nói với nữ tử: “Bạch Lý, ngươi nghỉ một lát trước đi. Nương trong người có chút không khỏe, mời đại phu của y quán đến chẩn bệnh, sau đó sẽ nghe ngươi kể chuyện thư viện tiếp.”

Chu Bạch Lý ngẩn người: “Nương, nương không khỏe ở đâu?”

Vân Phi dịu dàng cười nói: “Không sao, chỉ là dễ ra mồ hôi thôi. Mau đi thay y phục khác đi, ban đêm còn có yến tiệc đấy.”

Chu Bạch Lý từ trong lầu đi ra, cùng Trần Tích đi lướt qua nhau. Nàng quay đầu nhìn Trần Tích một chút, hơi nghi hoặc, luôn cảm thấy vị đại phu trẻ tuổi của y quán này có chút quen mắt, hơn nữa... trẻ như vậy đã có thể chẩn bệnh rồi sao?

Vân Phi ngồi ngay ngắn trên ghế bành, mình mặc một bộ áo choàng đối lĩnh màu nâu, trên áo còn thêu một con mãng xà rực rỡ qua vai, chân đi giày gợn sóng màu xanh lá.

Nói là mãng, nhưng hình dạng của mãng trong Ninh triều lại càng giống Long hơn.

Vân Phi cho Hỉ Bính lui ra.

Đợi đến khi trong phòng không còn ai, nàng mới trầm giọng hỏi: “Hôm nay chính là ngày hẹn giao hàng, sao Quân Tình Ti của Cảnh triều các ngươi lại không xuất hiện?”

Trần Tích: “...”