Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Dịch: Dưa Hấu
Bệnh viện Thanh Sơn, 11 giờ 30 phút đêm.
Y sinh họ Lưu phụ trách trực đêm nay vừa pha cho mình một ấm trà đặc thì Rầm một tiếng, cửa phòng bị người ta đạp tung ra.
“Các người làm gì vậy?” Lão Lưu gầm lên.
“Nhị Đao, ấn chặt lấy hắn.”
“Ấn vào đâu?”
“Lên mặt bàn đi.”
Nhị Đao sải bước đến trước mặt Lão Lưu, bịch một tiếng ấn đầu lão Lưu xuống bàn, nửa bên mặt đau rát.
Bào ca đẩy Trần Thạc và Vương Tuệ Linh vào phòng, chậm rãi bước tới: “Trần Thạc đã khai, ngươi nhận của hắn năm vạn tệ, hợp mưu nhốt chất tử của hắn vào bệnh viện tâm thần?”
Lão Lưu gầm thét: “Người đâu! Người đâu! Có kẻ hành hung!”
Hành lang truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nhưng Bào ca chẳng mảy may hoảng hốt, hắn chỉ thản nhiên cởi áo đường trang, từ từ xắn tay áo sơ mi lên, để lộ cánh tay đầy hình xăm và cơ bắp cuồn cuộn.
Như một con dã thú nguyên thủy trút bỏ lớp ngụy trang khi đối mặt với con mồi, tất cả những ai bị gã để mắt tới đều nên bắt đầu trân quý sinh mệnh của mình.
Ngay khoảnh khắc hai gã nam y tá xuất hiện ở cửa, thân hình Bào ca hơi nghiêng sang phải tránh đi một cú đấm tới. Giây sau, hắn tung một cú móc sấm sét trúng thẳng vào cằm một gã nam y tá, đánh đến mức đối phương cứng đờ người.
Chưa kịp gã nam y tá còn lại phản ứng, Bào ca đã lách mình như báo đốm Mỹ đến trước mặt, lại một cú móc nữa đập vào cằm!
“Quá yếu.”
Mãi đến khi tiếng nói dứt, mới nghe thấy hai tiếng bịch, bịch, hai gã nam y tá ngã xuống đất bất tỉnh như hai khúc gỗ.
Bào ca quay người nhìn về phía Lão Lưu đang bị ấn chặt trên bàn: “Còn ai nữa không?”
“Không... không có.”
“Có thể nói chuyện tử tế được chưa?”
“Được! Được!”
“Tốt, ba người các ngươi ngồi xổm thành một hàng.” Bào ca kéo một chiếc ghế lại rồi ngồi xuống, vắt chéo hai chân: “Trần Tích rốt cuộc có bệnh tâm thần không?”
“Không có, không có,” Lão Lưu nói: “Hắn chỉ là mạch não có chút không bình thường, có khuynh hướng bạo lực và u uất nhẹ, chứ không thật sự có bệnh.”
Bào ca châm một điếu thuốc: “Kỳ lạ, nếu hắn đã sớm đoán được thủ đoạn của các người, vì sao cuối cùng vẫn bị các người đưa vào đây?”
“Hắn muốn lợi dụng ngươi để báo thù chúng ta!”
Bào ca lắc đầu: “Không đúng. Hắn đã cố ý tìm đến ta vay tiền, chắc chắn biết ta làm nghề gì. Vậy hắn cứ trực tiếp đưa tiền cho ta, mua hai cái chân của các người không được sao? Hà tất phải tự đưa mình vào bệnh viện tâm thần!”
Trần Thạc: “...”
Bào ca đột nhiên hỏi: “Phụ mẫu hắn có phải do các người hại chết không?”
Trần Thạc khóc không ra nước mắt: “Phụ mẫu hắn chết vì tai nạn giao thông, tài xế gây sự cũng đã tìm được, không liên quan gì đến chúng ta.”
Bào ca ra hiệu cho Trần Thạc đưa tay ra, rồi búng tàn thuốc vào lòng bàn tay hắn: “Phụ mẫu của một đứa trẻ mười bảy tuổi vừa mất nửa năm, các người làm thúc thẩm đã mưu đoạt nhà cửa của người ta, thật không phải thứ gì. Còn ngươi nữa, vị y sinh này, lão già nhà ngươi trước đây cũng từng làm chuyện thế này rồi hả?”
Lão Lưu hoảng hốt vội nói: “Trước đây ta chưa từng hại ai, những bệnh nhân qua tay ta đều là kẻ phạm tội không muốn vào tù, chủ động tới tìm ta mở giấy chứng nhận chẩn đoán.”
“Ồ?” Bào ca như có điều suy nghĩ: “Những người đó đều phạm tội gì?”
“Gần đây nhất là một kẻ giang hồ tên Vương Long, làm nghề kinh doanh đất cát. Nửa năm trước hắn lái xe đâm chết một đôi phu phụ…”
Lão Lưu nói đến đây, đột nhiên kinh hãi ngẩng đầu nhìn về phía Bào ca.
Xèo một tiếng, Bào ca ngẩn người dí điếu thuốc vào lòng bàn tay Trần Thạc, tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp hành lang.
Bào ca khoác lại áo đường trang màu đen, túm lấy mái tóc lưa thưa của Lão Lưu lôi ra ngoài: “Ta biết vì sao hắn nhất định phải vào bệnh viện tâm thần rồi. Hại một đứa trẻ như vậy, các người thật sự quá thất đức. Nhị Đao, cho bọn chúng một bài học nhớ đời, ta đưa lão y sinh này lên lầu sáu một chuyến.”
Trần Thạc toàn thân run lên như cầy sấy: “Đây là bệnh viện, có camera giám sát, ngươi không thể hành hung ở đây!”
Nhị Đao gãi gãi vết sẹo trên đầu trọc: “Bào ca, chấp hành ngay lập tức?”
“Chấp hành lặp đi lặp lại.”
...
...
Trong phòng bệnh, tiếng ngáy vang lên liên tiếp, Trần Tích nằm trên giường mở to hai mắt, lẳng lặng nhìn trần nhà.
Hắn phát hiện, chuyện hoang đường trong bệnh viện tâm thần đặc biệt nhiều, cũng đặc biệt khó suy xét.
Trong thoáng chốc, hắn dường như lại quay về thời thơ ấu, lại nghe thấy tiếng loảng xoảng loảng xoảng khi đoàn tàu hỏa vỏ xanh khởi động.
Thuở nhỏ Trần Tích ốm yếu bệnh tật, trong mộng luôn nghe thấy tiếng chém giết, cha hắn đành phải thường xuyên đưa hắn đến Bắc Kinh tìm thuốc chữa trị.
Những lúc không có tiền, hai phụ tử bèn mua vé đứng trên chuyến tàu hỏa vỏ xanh.
Họ sẽ ngồi ở khoảng trống giữa hai toa tàu.
Trần Tích mệt thì nằm trong lòng cha ngủ một lát, đói bụng thì cha sẽ lấy mì gói từ trong ba lô ra xếp hàng lấy nước sôi, rồi nâng trong tay cho hắn ăn trước.
Lúc tỉnh lại, Trần Tích sẽ ghé vào cửa kính toa tàu như một vạn câu hỏi tại sao, không ngừng hỏi những vấn đề kỳ quái, còn cha hắn thì không hề phiền lòng mà kiên nhẫn trả lời.
Sau này đến năm hắn mười hai tuổi thì khỏi bệnh, cha hắn cũng làm ăn kiếm được tiền, mua được biệt thự.
Những đêm mùa hạ, mẫu thân dạy hắn cầm đèn pin đi tìm những con ve sầu vừa đội đất chui lên trong sân, ngâm nước muối xong thì chiên dầu lên ăn.
Những ngày Tết, mẫu thân sẽ cùng Trần Tích cắt giấy hoa, dán câu đối xuân, hấp những chiếc bánh màn thầu hoa có tạo hình đẹp mắt.
Trên giường bệnh, Trần Tích đang xuất thần, khẽ dùng ngón tay lau đi giọt nước mắt.
Lý Thanh Điểu chẳng biết đã đến bên cửa sổ phòng hắn từ lúc nào: “Bây giờ, ngươi bán cho ta một vật, ta có thể trả lời ngươi thêm một câu hỏi.”
Ánh mắt Trần Tích trống rỗng mà sâu thẳm: “Ngươi muốn mua gì?”
“Ve sầu.”
“Ve sầu mấy tuổi?”
“Ve sầu mười hai tuổi.”
“Không bán.”
Đúng lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng gào thét đau đớn của Trần Thạc, vang vọng khắp bệnh viện.
Không còn thời gian nữa.
Trần Tích tung người nhảy xuống giường bệnh.
Hắn gỡ một con dao găm từ miếng băng dính bên trong đùi mình, vứt vỏ dao rồi chạy thẳng về một nơi trong phòng bệnh.
Hắn có chút sợ hãi, sợ hãi việc mình sắp làm, cũng sợ hãi hậu quả sau khi làm xong.
Nhưng hắn không có lựa chọn nào khác.
Vương Long, sau khi say rượu đã đâm chết một nam một nữ rồi bỏ trốn, người bị đâm vì chậm trễ cứu chữa mà tử vong.
Ngày hôm sau Vương Long đến cục cảnh sát tự thú, nhưng đã sớm có giấy chẩn đoán được ghi ở Bệnh viện Tâm Thần Thanh Sơn. Tòa án vốn muốn thẩm tra giấy chẩn đoán, nhưng người nhà Vương Long đã tụ tập hơn sáu mươi tài xế xe chở đất đến tòa án gây rối, cuối cùng chuyện không giải quyết được gì, Vương Long thoát khỏi sự thẩm phán, vào ở bệnh viện Thanh Sơn.
Nhưng làm sao ngươi có thể thoát khỏi sự thẩm phán?
Trần Tích lặng lẽ không một tiếng động đi đến bên giường Vương Long, dồn sức đâm dao găm xuống.
Vương Long đột nhiên mở to hai mắt, dùng đôi tay rắn chắc khỏe khoắn bắt lấy cổ tay Trần Tích, hắn cười lạnh nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta không biết ngươi sao?”
Trong quá trình tố tụng, Trần Tích luôn để luật sư ra mặt, cho nên hắn và Vương Long chưa từng gặp nhau. Nhưng Vương Long muốn hòa giải với người nhà nạn nhân, tự nhiên đã cho người điều tra qua hắn.
Thế nên khi Vương Long thấy Trần Tích xuất hiện ở đây, liền biết Trần Tích có ý đồ gì.
Hắn vội vàng nói: “Ta có thể bồi thường cho ngươi nhiều tiền hơn! Rất nhiều tiền! Phụ mẫu ngươi mất rồi, ngươi phải học cách nhìn về phía trước!”
Hắn không muốn giết người nữa, nếu lại giết người, cả đời này đều phải ở lại nơi đây.
Trần Tích trong im lặng ghì chặt mũi dao xuống, từng chút một áp sát lồng ngực Vương Long.
“Muốn chết!” Sức lực của Vương Long cuối cùng vẫn hơn một thiếu niên, hắn gầm lên một tiếng giật lấy con dao găm của Trần Tích, trở tay đâm vào bên hông trái của hắn, xuyên qua xương sườn.
Vương Long vốn tưởng một nhát này đủ để khiến Trần Tích mất hết sức chiến đấu, nhưng điều hắn không ngờ tới là khoảnh khắc hắn đoạt dao, Trần Tích căn bản không chống cự, ngược lại thừa dịp hai tay hắn sơ hở, liền lao tới như một con dã thú cắn phập vào động mạch cổ của hắn!
Máu theo khóe miệng Trần Tích không ngừng rỉ ra, nhuộm tím đen cả chiếc gối.
Trần Tích cảm nhận được vị tanh nồng giữa khoang miệng, cảm nhận được cảm giác máu phun vào miệng rồi lại trào ra.
Lần đầu tiên giết người báo thù, hắn sợ hãi đến mức tim cũng run rẩy, nhưng hắn vẫn cắn chặt, sống chết không chịu nhả ra.
Vương Long cảm nhận được cơn đau buốt truyền đến từ cổ, như một luồng điện khiến hắn run rẩy. Đây là cảm giác cận kề cái chết.
Hắn rút con dao găm đang cắm ở ngực bụng Trần Tích ra, lại một lần nữa hung hăng đâm vào: “Nhả ra!”
“Nhả ra!”
“Nhả ra...”
Theo từng tiếng gầm thét, từng nhát dao đâm xuống, Trần Tích lại không hề có chút phản ứng nào, chỉ có hàm răng là càng lúc càng siết chặt, sống sờ sờ cắn đứt một miếng thịt trên cổ Vương Long.
Con ngươi Vương Long bắt đầu tan rã, hắn vừa khuấy động con dao găm trong tay, vừa lẩm bẩm: “Có cần thiết không? Có cần thiết không...”
Điều mà Vương Long không hiểu chính là, đối với Trần Tích mà nói, cuộc đời của hắn đã sớm bị vụ tai nạn xe cộ đó lưu tại quá khứ, vô cùng vô tận, không cách nào giải thoát.
Máu tươi màu tím đen thấm đẫm chiếc gối trắng nõn, tựa như thấm đẫm cả cuộc đời Trần Tích.
Cạch một tiếng, cửa sắt phòng bệnh bị người từ bên ngoài mở ra. Bào ca khoác chiếc áo đường trang màu đen, túm tóc Lão Lưu xuất hiện ở cửa.
Tay phải Vương Long cuối cùng cũng buông chuôi dao, vô lực rũ xuống.
Còn Trần Tích thì ngẩng đầu lên, mặt mũi bê bết máu tươi nhìn về phía Bào ca. Không biết là do sợ hãi hay do di chứng của adrenaline tăng vọt, cả người hắn đều đang run rẩy.
Bào ca thở dài: “Đến muộn rồi.”
Trần Tích ngã ngồi ở cuối giường, một tay bịt lấy vết thương bên hông, khẽ nói với Bào ca: “Xin lỗi.”
Bào ca biết thiếu niên đang nói đến chuyện lợi dụng mình, hắn nhếch miệng cười: “Không sao. Mặc dù ngươi sắp chết, nhưng bây giờ làm quen một chút cũng không muộn. Tên thật của ta là Trần Trùng, bằng hữu thích gọi một tiếng Bào ca.”
“Được rồi, Bào ca.”
“Lần đầu giết người sao? Trước đó bất động thanh sắc, lúc giết người thì dùng hết toàn lực, không một câu nói nhảm, ta thích,” Bào ca đẩy Lão Lưu ngã sang một bên, rồi tự mình châm một điếu thuốc.
Trần Tích cười thảm: “Cuối cùng vẫn phải chết.”
Trong lúc nói chuyện, máu từ vết thương của Trần Tích vẫn không ngừng tuôn ra.
“Hút một điếu không?”
“Không hút.”
“Cần giúp gì không?”
“Điện thoại của ta ở chỗ y sinh Lưu, bên trong hẳn đã ghi lại bằng chứng giao dịch phi pháp của hắn và nhị thúc ta, giúp ta phát tán ra ngoài.”
Bào ca không ngờ rằng, thiếu niên này trước khi chết vẫn còn nhớ rõ việc phải công bằng báo thù mỗi một kẻ địch...
Bào ca ngồi xuống bên cạnh Trần Tích, hỏi: “Còn tâm nguyện gì nữa không?”
“Không có.” giọng Trần Tích ngày càng yếu ớt.
Một cơn buồn ngủ ập tới, nhưng hắn lại không nỡ nhắm mắt, chỉ xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, vầng trăng khuyết tựa như một lưỡi câu.
Trong phòng bệnh, các bệnh nhân chậm rãi đứng dậy, lặng lẽ nhìn về phía bên này.
Lý Thanh Điểu đi tới bên cạnh Trần Tích, khẽ vuốt hai mắt hắn, thì thầm: “Thán khích trung câu, Thạch trung hỏa, Mộng trung thân. Tứ Thập Cửu Trọng Thiên không giữ được ngươi, đi đi, đến nơi ngươi nên đến.”
Nói xong, hắn lại khôi phục dáng vẻ ngây dại ngồi ở bên giường, còn Bào ca thì đắp chiếc áo đường trang màu đen lên người Trần Tích, đoạn quay người đi về phía bóng tối ngoài phòng bệnh: “Đáng tiếc, quen biết quá muộn.”