Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trương Toại còn hướng về mấy bóng người đứng xa trong ngõ hẻm, giương cung lắp tên, làm động tác như sắp bắn.
Mấy bóng người lập tức biến sắc, co giò chạy mất.
Trương Toại lúc này nhìn nhị tiểu thư Chân Mật, nói: “Dùng thế này, hiểu chưa? Nếu có kẻ thần sắc bất thiện, muốn lại gần ngươi, mà ta không xử lý được, ngươi cứ tự bắn như vậy.”
---
Nhị tiểu thư Chân Mật nghe Trương Toại nói vậy, có chút lúng túng.
Hóa ra hắn nhận ra rồi!
May mà nàng đã bôi mỹ phẩm đen lên mặt, không lộ ra sự thay đổi sắc mặt.
Chân Mật lại cúi đầu nhìn vật trong lòng, có chút ngơ ngác.
Đây là cung tên sao?
Nàng không phải chưa từng chơi cung tên.
Tuy là nữ tử, nhưng nàng cũng đã học qua lục nghệ.
Chỉ là, cung tên này sao lại khác hẳn những cái nàng từng dùng?
Hình dạng kỳ quái.
Nếu không phải vừa thấy Trương Toại làm động tác làm mẫu, nàng thật không nghĩ ra!
Trương Toại không để ý đến sự nghi hoặc của nhị tiểu thư Chân Mật, gọi hai bộ khúc và Chân Mật đi theo.
Lần này, Trương Toại bố trí hai điểm mở kho cứu tế trong huyện Vô Cực.
Một ở cổng nam thành, do đội trưởng Chân Hạo dẫn bộ khúc phụ trách.
Một ở cổng đông thành, do phó đội trưởng Triệu Húc dẫn bộ khúc phụ trách.
Hai nơi này đông người qua lại.
Dễ tuyên truyền việc Chân gia mở kho cứu tế.
Mà giờ, Trương Toại muốn đến cổng nam xem sao.
Càng đến gần cổng nam, trên đường phố càng thấy đủ loại người.
Hơn nữa, như hai thế giới không thể hòa lẫn.
Có kẻ bụng phệ, mặc hoa lệ xa hoa, tay còn xách lấy lồng chim, trong lồng là đủ loại chim, dáng vẻ ung dung tự tại.
Có kẻ áo quần rách rưới, không đủ che thân, gầy trơ xương.
Những người này, không chỉ nam nhân, mà phụ nữ cũng vậy.
Trương Toại nhìn cảnh này, thần sắc thoáng tối lại.
Trước khi xuyên không, hắn thường thấy trên mạng có mấy “anh hùng bàn phím” tự cho là học thức uyên bác, ba hoa chích chòe, nói gì mà phụ nữ cổ đại phải thế nào cho đoan trang, tuân thủ phụ đức, kết hôn phải có tám người khiêng kiệu lớn các kiểu.
Họ lại không biết, chỉ có phụ nữ nhà đại hộ mới đáp ứng được những điều kiện ấy.
Còn phần lớn phụ nữ đều là dân thường.
Họ ngay cả ăn mặc ở đi lại cơ bản còn không đủ, lấy đâu ra lắm lễ nghi như vậy?
Trương Toại nhìn đám phụ nữ lững thững bước đi, lắc đầu.
Lần đầu tiên hắn hiểu vì sao cổ nhân lại thốt lên câu “Đạt tắc kiêm tế thiên hạ”.
(Khi có điều kiện, thành công, đạt được địa vị, thì nên giúp đỡ thiên hạ, cứu giúp đời.)
Càng đến gần cổng nam, Trương Toại càng thấy nhiều lưu dân hơn.
Những lưu dân này nằm dưới mái hiên, nằm trên mặt đất.
Có phụ nữ áo quần xộc xệch, bị người đè xuống, ánh mắt đờ đẫn.
Có phụ nữ và trẻ nhỏ đã bất động, trên thân tỏa ra mùi hôi thối.
Thỉnh thoảng có người qua đường và nha dịch đi ngang, nhưng không ai thèm liếc mắt nhìn.
Trương Toại chép miệng: “ Đám nha dịch này làm gì vậy? Dù không nghĩ đến việc cho đám lưu dân này xuống mồ an nghỉ, cũng phải nghĩ đến dịch bệnh chứ? ”
Chân Mật đi sau nói: “Nha dịch đều nghe huyện lệnh sai bảo.”
“Huyện lệnh chỗ chúng ta, từ thời Linh Đế đã dùng tiền mua quan.”
“Vì hắn biết thu gom tiền bạc, còn nộp thuế cho quan phủ Ký Châu, nên chức quan của hắn chưa từng bị bãi bỏ.”
“Hắn nào có thời gian rảnh quản mấy chuyện này? ”
“Hắn còn phải cùng các thế gia đại tộc trong huyện ăn uống, để kiếm thêm tiền bạc nữa!”
“Hôm kia, hắn tìm mẫu thân, đòi mẫu thân đưa năm trăm tấm lụa, hắn sẽ đánh thông phía trên, tiến cử nhị ca ta làm hiếu liêm. ”
“Chỉ khi thành hiếu liêm, nhị ca ta mới có cơ hội ra làm quan.”
“Còn đám dân chúng chết này, xảy ra dịch bệnh lại là điều hắn mong muốn.”
“Các thế gia đại tộc đều phải tự bảo vệ mình.”
“Đến lúc đó, hắn có thể thu rất nhiều tiền từ các thế gia đại tộc.”
“Ngay đầu năm ngoái, huyện Vô Cực chúng ta cũng xảy ra dịch bệnh, chết vài trăm người.”
“Nhà ta quyên một trăm tấm lụa, mời y công đến. ”
“Đám y công xử lý dịch bệnh cực kỳ đơn giản, đem toàn bộ xác chết và người nhiễm dịch ném vào hố vôi.”
“Những thứ đó cần bao nhiêu tiền chứ?”
“Tiền quyên đều bị huyện lệnh nuốt chửng. ”
Trương Toại: “Loại huyện lệnh này, các ngươi giữ hắn làm gì? Không thể tự mời y công sao?”
Chân Mật thở dài: “Dù đuổi tên huyện lệnh này xuống, tên tiếp theo cũng vậy thôi.”
“Chúng ta đâu phải chưa từng làm.”
“Còn tự mình làm, nếu dám, quan phủ Ký Châu sẽ gây khó dễ cho ngươi.”
“Trừ phi trong quan phủ Ký Châu có người, nếu không, thế gia đại tộc bình thường nào dám đối đầu?”
Nói đến đây, gò má Chân Mật tối sầm: “Chân gia chúng ta, chính là cục diện này.”
“Khi phụ thân còn sống, làm Thượng Thái lệnh, huyện lệnh đến nhà ta đều phải đi cửa hông.”
“Phụ thân mất rồi, huyện lệnh đến nhà ta đều đi cửa chính, đòi đồ quang minh chính đại, lấy cớ là quan phủ Ký Châu cần. ”
“Nay Ký Châu và U Châu năm nào cũng khai chiến, ngươi nghĩ lương thảo đó từ đâu ra?”
“Đám lưu dân này, phàm là có chút tác dụng, đều bị kéo đi sung quân. Không chút tác dụng nào, chỉ có thể ngồi ăn chờ chết, ai quan tâm? ”
“Chúng ta, các thế gia đại tộc, thành đối tượng để quan phủ Ký Châu bóc lột.”
“Nếu nhị ca ta đứng vững được, Chân gia ta chỉ cần nhịn một chút.”
“Nhưng nhị ca ta thế này, ta hoàn toàn không thấy hy vọng.”
“Ta lại mang thân phận này.”
“Giờ, hy vọng của ta chỉ đặt ở tam đệ.”
“Hy vọng ta có thể chống đỡ đến khi tam đệ trưởng thành rồi mới xuất giá.”