Ta Tu Tiên Hợp Pháp Sao Lại Gọi Ta Là Ma Đầu

Chương 1. Hệ Thống Tới Rồi, Nhưng Nó Bảo Ta Đi Họa Loạn Thiên Hạ

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

"Ngươi có biết lý thuyết khăn ăn không?"

"Trên một bàn tròn, nếu có người cầm khăn ăn bên tay phải trước, tất cả mọi người sẽ đều cầm khăn ăn bên phải, nếu cầm bên trái, những người khác sẽ làm theo."

"Mà bây giờ, bản nhân đã cầm lấy chiếc 'khăn ăn' đầu tiên rồi!"

Trong căng tin trường học, Tô Nguyên tao nhã rút một tờ giấy ăn lau miệng, nhẹ giọng cảm khái.

Sở Lam Hi ngồi đối diện hắn nghiêng đầu, nói với vẻ kỳ quái:

"Sao đột nhiên lại kiêu ngạo thế? Cậu em lên đồng à?"

"Cái gì mà lên đồng, ta chưa bao giờ xuống đồng cả, được chưa."

Tô Nguyên nói với giọng ngạo nghễ, ánh mắt coi thường chúng sinh.

Sở Lam Hi im lặng một lát, đôi mắt hoa đào nhìn con chó cũng thấy thâm tình bỗng cong lên, cười lạnh nói:

"Nếu Tô đại thống lĩnh đã lợi hại như vậy, thế sau này cơm ở căng tin trường cứ để ngươi mời nhé, ta cũng không nhờ vả ngươi nữa, ta nào dám để một đại nhân vật như ngươi làm bài tập hộ ta?"

Chiêu độc này vừa tung ra, trước đây Tô Nguyên chắc chắn sẽ lập tức quy phục, nhưng điều khiến Sở Lam Hi kinh ngạc là hôm nay Tô Nguyên chỉ cười khẩy một tiếng.

"Đại trượng phu sống giữa trời đất, há có thể chịu cảnh dưới trướng người khác!"

Nghe vậy, Sở Lam Hi bỗng cảm thấy kỳ lạ.

Tên này không lẽ lên đồng thật rồi!

Và sự thật đúng như Sở Lam Hi suy đoán.

Lúc này, trước mắt Tô Nguyên hiện ra một thanh tiến độ ảo, trên đó hiển thị một dòng chữ lớn.

【Hệ thống đang tải】

Nhìn thấy dòng chữ này, Tô Nguyên lập tức lệ nóng lưng tròng!

Xuyên không nhiều năm, cuối cùng ta cũng là người có hệ thống rồi!

Nhớ lại mười tám năm cuộc đời của mình, chỉ có thể dùng hai chữ "gian khổ" để hình dung!

Khởi đầu là trẻ mồ côi, mười năm đèn sách, dù thi đỗ trường cấp ba trọng điểm của thành phố cũng phải làm bài tập hộ người khác, làm thêm để kiếm học phí, sinh hoạt phí, không một khắc nào được ngơi nghỉ.

Bây giờ, mọi thứ đã khác rồi!

Hệ thống tới rồi! Trời xanh đã có mắt! Hệ thống tới rồi, ta, Tô Nguyên, đã qua cơn bĩ cực rồi!

【Hệ thống tải hoàn tất】

Khi thanh tiến độ đạt đến một trăm phần trăm, trong đầu Tô Nguyên đột nhiên vang lên một âm thanh máy móc trong trẻo.

【Đinh đong, chúc mừng túc chủ đã trói buộc hệ thống Họa Loạn Thiên Hạ, chỉ cần túc chủ không ngừng hoàn thành nhiệm vụ ma đầu là có thể trở thành một đời Ma Tôn.】

【Nhiệm vụ ma đầu tân thủ đã được ban bố.】

【Nhiệm vụ: Đoạt cơ duyên (chưa hoàn thành)】

【Là một ma đầu, giết người đoạt bảo phải đơn giản như ăn cơm uống nước, hãy cướp đoạt cơ duyên của người khác để bản thân sử dụng!】

【Tiến độ nhiệm vụ: 0/10】

【Phần thưởng nhiệm vụ: Phạm Tịnh Ma Tâm】

Tô Nguyên: "..."

Kỳ quái quá, nhìn lại lần nữa.

Không nhìn lầm, đúng là hệ thống Họa Loạn Thiên Hạ!

Đây... ai đã cài hệ thống này vào người ta vậy?

Ta là một người xuyên không hợp pháp, vừa học vừa làm, ngay cả một linh căn tử tế một chút cũng không thuê nổi, bây giờ hệ thống khó khăn lắm mới đến, vậy mà vừa xuất hiện đã bắt ta làm chuyện phạm pháp?

Giết người đoạt bảo? Cướp cơ duyên của người khác?

Cả đời này hắn chưa từng trộm một xu, chuyện vô đạo đức nhất hắn từng làm cũng chỉ là thấy một trăm đồng rơi trên đất, vội vàng giẫm lên, rồi cù nhây với người bị mất của ba ngày ba đêm ở đó mà thôi.

Kết quả đột nhiên lại hiện ra một cái hệ thống như thế này!

Đây, đây là ai đang hại hắn!

Còn Sở Lam Hi đứng bên cạnh chứng kiến biểu cảm của Tô Nguyên thay đổi từ kích động, đến lạnh lùng, đến cô đơn, đến kinh ngạc, rồi cuối cùng là tuyệt vọng, chỉ có thể thốt lên một câu "tuyệt vời".

Không ngờ bạn học của mình tuổi còn trẻ mà đã là một diễn viên gạo cội rồi.

Phịch—

Tô Nguyên đột nhiên úp mặt xuống bàn, nắm lấy tay Sở Lam Hi nói:

"Cha, vừa rồi con chỉ nói đùa thôi, người đừng để trong lòng, với lại con làm tốt như vậy, học sinh bình thường làm sao so được với con."

"Thế mới phải chứ."

Khóe miệng Sở Lam Hi hơi nhếch lên, bưng khay cơm rời đi, lúc đi còn nói:

"Bài tập hôm nay cũng nhờ cậu nhé, tối tôi có việc rồi, không cần đợi tôi đâu."

"Nghĩa phụ đi thong thả."

"Sông có khúc người có lúc, cứ chờ đấy cho ta! (Lẩm bẩm)"

"Ngươi nói gì?"

"Không, ý ta là, ta muốn làm bài tập cho ngài cả đời."

Tô Nguyên lập tức đứng nghiêm, cho đến khi bóng dáng Sở Lam Hi hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn mới nhìn bảng hệ thống chướng mắt kia rồi thở dài một hơi.

"Hệ thống chó chết hại ta, một là đừng đến, hai là cho ta một cái hệ thống ma tu thì có làm sao?"

"Bây giờ khắp nơi đều là mạng lưới giám sát thần lực không góc chết, ma tu không có đường sống đâu, dám làm trái pháp luật, đảm bảo bắt một lần là dính!"

Nhanh chóng ăn hết cơm trong khay, Tô Nguyên rời khỏi căng tin, ra khỏi trường, đi về phía ga tàu điện ngầm gần đó.

Trên trời thỉnh thoảng có phi kiếm, linh chu lướt qua, xuyên qua giữa những tòa nhà cao tầng.

Thậm chí còn có người cưỡi tiên hạc.

Ngươi xem, sau đuôi tiên hạc còn treo một chuỗi mây lành màu vàng nhạt nữa kìa.

Khoan đã, đó hình như không phải mây lành, là con tiên hạc này đang ị giữa không trung!

May mà giây tiếp theo, đã có nhân viên vệ sinh của thành phố điều khiển phi kiếm bay lên trời, thành thạo dùng một cái túi hứng lấy "vật thể bay" kia, sau đó tiến đến đòi tiền phạt chủ nhân của tiên hạc.

Đối với chuyện này, Tô Nguyên đã sớm quen không thấy lạ.

Hắn là một người xuyên không, một hôm tan làm về nhà vì cứu người mà gặp vận may, sau đó liền đến thế giới có nền văn minh tu tiên phát triển cao độ này.

Chương sau