Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
"Khổ lực điếm", "Tinh quái điếm", "Nữ nô điếm", "Đồng nam đồng nữ điếm" . . . .
Tên của từng cửa hàng, thể hiện một cách trắng trợn hàng hóa của mình, Đại Tống biết rõ dưới đô thành có một chỗ như vậy, vì sao lại để mặc không bận tâm?
Trong lòng Lý Ngư bị bao phủ một tầng bóng ma, cau mày không nhìn cửa hàng hai bên nữa, một khi tĩnh tâm, quả nhiên trong lỗ tai thường xuyên xuất hiện mấy tiếng kêu rên hét thảm.
Đại Kiều giống như cũng phát hiện ra chỗ không thích hợp, đuổi sát theo bước chân của Lý Ngư, không nói gì.
Hai người đi trên đường, cũng không ai đề ra nghi vấn, rất nhanh đã tới điểm đỏ trên bản đồ.
Đây là một căn nhà rất kỳ quái, nó không có cửa, chỉ có mấy cánh cửa sổ.
Cửa sổ rất nhỏ, Lý Ngư vòng mấy vòng ở bên ngoài, không thấy có cửa mà vào.
- Đây là nhà kiểu gì vậy!
Đại Kiều chống nạnh, tức giận nói.
- Nói thì nói chứ đừng chửi đổng.
Trong phòng truyền đến thanh âm của một nam nhân, nghe thì có chút lười nhác.
Lý Ngư từ cửa sổ nhỏ nhìn vào trong, bên trong đen xì, không nhìn thấy gì cả.
- Tả Từ tiền bối, là Tả Từ tiền bối à?
- Không phải!
Người bên trong lớn tiếng nói:
- Tiểu tử đừng nói hưu nói vượn!
- Tiền bối đừng sợ, chúng ta không phải tới bắt ngươi, là lão hữu của ngươi bảo chúng ta đến. Một con hồ ly lông trắng, ngươi còn nhớ không?
- Vậy thì tốt, các ngươi từ nóc nhà mà vào.
Lý Ngư và Đại Kiều nhìn nhìn căn nhà kỳ quái này, nhảy lên, nóc nhà quả nhiên có . . . Cửa lớn.
Cửa lớn nhà ai lại ở trên nóc?
Đúng là đóa hoa lạ, chẳng trách lại có loại sở thích đó. . .
Kéo cửa, Lý Ngư đầu tiên là thò một chân vào, trên đùi truyền đến một cỗ cảm giác kỳ diệu.
- Mau vào đi.
Lý Ngư cắn răng, nhảy vào, lại phát hiện thân thể đột nhiên mất đi trọng lực, bồng bềnh trong không trung.
Đại Kiều cũng nhảy vào, liên tục kinh hô, các cửa đột nhiên đóng lại, trong nhất thời gian nhà tối thui lại sáng lên ánh sáng màu da cam.
Trong nhà, tất cả đồ vật đều bồng bềnh trong không trung, có mấy lò đan, còn có một khối gạch đá, khắc đồ án tối nghĩa.
Ở giữa là một lão đạo, tóc hoa râm lộn xộn, lôi thôi lếch thếch,
- Thì ra là hồ ly đó bảo các ngươi đến, quá tốt, hắn là bảo các ngươi đến trả tiền à?
- Sao, thì ra là hắn nợ tiền bối rất nhiều tiền à?
- Đương nhiên, khi đó hắn đánh cuộc với ta, thua ta mười vạn quan!
- Cược gì mà lớn thế?
Tả Từ cười nói:
- Lúc trước chúng ta cùng tới Nam Cương, trên đường đụng phải Cổn Cầu Trùng, đó là thứ thối nhất thiên hạ. Nó hỏi ta có dám ăn hay không, ăn thì nó cho ta mười vạn quan.
- Tiền bối ăn à?
Tả Từ hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt đắc ý, nói:
- Ta ăn mà mí mắt cũng không chớp lấy một cái!
Lý Ngư bồng bềnh trong không trung, vô cùng khó chịu, cảm giác không trọng lực muốn khó chịu bao nhiêu có khó chịu bấy nhiêu, ngược lại là Đại Kiều vẫy vẫy tay, chơi rất vui vẻ.
Lý Ngư gãi gãi đầu,
- Bạch Mao này cũng không nói, có điều hắn nói với vãn bối là ngài biết tung tích của mộ Vu Cát.
Tả Từ nhìn hắn một cái, vỗ tay cười nói:
- Thì ra ngươi là là Ngũ Hành Linh Căn hiếm thấy, ngươi muốn tìm mộ Vu Cát là để tu Ly Thủy Quyết của hắn à?
- Đúng vậy.
Lý Ngư kích động nói:
- Mong tiền bối vui lòng chỉ cho.
- Nói với ngươi cũng được, nhưng ngươi phải giúp ta làm một chuyện.
Lý Ngư cười gượng hai tiếng, nói:
- Thì ra tin đồn nghe được về tiền bối là thật... Chẳng lẽ là muốn... Cái đó của Hoàng hậu Đại Tống à?
Tả Từ cười nói:
- Đúng vậy, ngươi có biết vì sao ta lại làm căn nhà này không?
- Vì sao?
- Bởi vì chân ta bị chặt gãy rồi, như vậy thì không cần chân, ta vẫn có thể đi đường, tiện hơn một chút.
Lý Ngư điều chỉnh thân thể một chút, nỗ lực thích ứng với không trọng lực, hỏi:
- Tiền bối, pháp lực của ngài cao thâm, là ai chặt chân của ngài?
Tả Từ cũng không xấu hổ, vuốt râu nói:
- Trong cao thủ có cao thủ mạnh hơn, núi cao có núi cao hơn. Năm đó ta phát hạ chí nguyện to lớn, muốn gom đủ quần lót của Hoàng hậu lục triều, lúc ban đầu thì thuận buồm xuôi gió, ai ngờ đến Thục Quốc, đầu tiên là bị Hoàng Nguyệt Anh và Gia Cát Lượng thiết kế vây trong Tỏa Tiên Trận, Tôn Thượng Hương thả chó cắn người, sau đó lại bị Triệu Vân đuổi theo trên dưới một trăm dặm, chặt ngang chân ta. Nếu không phải độn thuật của ta siêu quần, đã sớm bị bọn họ đánh chết rồi.
- Tào Tháo cũng rộng lượng, nghe thấy ý đồ đến của ta, chủ động tặng cho ta một cái, sau đó còn mở yến tiệc khoản đãi. Ta thấy hắn là người thích nói chuyện cười, không nhịn được, ở trên tiệc trêu chọc hắn một phen. Ai ngờ Tào Tháo chỉ rộng lượng ở phương diện đó, mà khí lượng còn không bằng Lưu Bị, sau khi bị chọc ghẹo thì cảm thấy mất mặt, nghiến răng nghiến lợi phái người đuổi giết ta. Mặc dù độn thuật của ta nhanh, nào ngờ dưới trướng hắn có một Hạ Hầu Uyên, cũng giống như chó điên vậy, chạy rất nhanh, cắt hơn mười cái xương sườn của ta.
Đại Kiều lộ ra vẻ mặt vui sướng khi người khác gặp họa, nhỏ giọng nói:
- Đáng đời.
Lý Ngư cũng có chút không biết phải nói gì, hỏi:
- Vì sao tiền bối lại có chấp niệm lớn như vậy, cứ phải gom đủ sáu... Thứ không quan trọng đó.
- Tiểu bối như ngươi thì biết cái gì, ta sắp đại viên mãn rồi, bình sinh chỉ thiếu chút chấp niệm này, đó là trở ngại thành tiên duy nhất của ta. Một khi gom đủ, phối hợp với đan dược của ta, ta tất sẽ đạp đất thành tiên.
Đúng là người tụ theo loại, Lý Ngư nhìn hắn, lập tức cảm thấy hồ ly lông trắng còn không gợi đòn như vậy.
Tả Từ bồng bềnh trong không trung còn linh hoạt hơn bọn họ, trong phút chốc đã tiến đến trước mặt Lý Ngư, trong điện quang hỏa thạch, sờ sờ đỉnh đầu của hắn, sau đó lại quay về chỗ cũ.
Lý Ngư hoàn toàn không kịp phản ứng, cả kinh tới toát hết mồ hôi lạnh, nếu là kẻ địch, mình đã mất mạng rồi.
- Thiên phú của Tiểu tử ngươi không tồi, học Ngũ Hành Phương Thuật gì đó lại không thể thành tiên, có thể nói là không có tiền đồ, không bằng ngươi quỳ xuống khấu đầu ba cái với ta, bái ta làm thầy, ta sẽ truyền thụ Kim Đan Đại Đạo cho ngươi, thầy trò chúng ta ngày sau một đạo thành tiên, chẳng phải là vui lắm ư?
Lý Ngư xua tay, thầm nghĩ ngươi điên điên khùng khùng, rất có thể chính là ăn đan tới thành bệnh thần kinh.
- Nói cách khác, chúng ta mang đến... Nội y của Hoàng hậu Đại Tống thì tiền bối sẽ nói ra địa chỉ mộ của Vu Cát.
- Đó là đương nhiên.
Tả Từ vuốt râu, nói:
- Ta khác với con hồ ly mà các ngươi biết, bình sinh giữ chữ tín nhất, ngươi xem ta nói gom đủ quần lót của Hoàng hậu sáu nước, chính là có chết cũng phải làm được, chẳng lẽ lại không đáng tín nhiệm sao?
Lý Ngư gật đầu nói:
- Có đạo lý.
Hắn nhìn Đại Kiều, người sau cũng gật đầu, Lý Ngư ôm quyền nói:
- Một khi đã như vậy, hiện tại chúng ta đi đây, sau khi tìm được sẽ lại đến tìm tiền bối.
- Đi đi, đi đi.
Tả Từ cười rất đáng khinh, Đại Kiều một khoảnh khắc cũng không muốn ở lại thêm, kéo Lý Ngư đi ra.
Cảm giác không trọng lực lập tức biến mất, hai người ngồi xổm trên nóc nhà, vẫn có chút chưa thích ứng.
Ngồi trên nóc, hai người đều có chút ngượng ngùng. . .
- Làm sao bây giờ? Ngươi đi hay là ta đi?
Đại Kiều trợn mắt nói:
- Thôi để ta đi cho.
- Vất vả cho tỷ tỷ rồi.
Vẻ mặt Lý Ngư cao hứng, chuyện này đối với hắn mà nói là độ khó quá lớn, không khéo lại rơi đầu như chơi.