Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Trở lại ngõ Lộc Nhi, Tiểu Kim Liên đang thu dọn đồ.
Miệng của nàng ta giống như bình nước tương, vừa có chút cảm giác của nhà lại phải chuyển đi rồi.
Lần này còn khổ hơn so với lần ở khách sạn, ở trong lòng Tiểu Kim Liên đã mắng Hoàng đế tới cả mấy vạn lần.
Nhìn thấy Lý Ngư trở về, nàng ta cũng không lộ ra vẻ quá cao hứng, ủ rũ chào hỏi.
Lý Ngư ném một hộp son tới, nói:
- Biết ngươi không vui, tặng cho ngươi.
Sau khi Tiểu Kim Liên tiếp lấy, mở ra nhìn một cái, là cái lần trước mình đã nhìn rất lâu, không khỏi vui vẻ ra mặt.
- Cám ơn Lý Ngư ca ca.
- Không cần khách khí, gọi ta Lý ca là được rồi.
- Lý ca? Khó nghe lắm...
Tiểu Kim Liên trợn đôi mắt xinh đẹp lên, làm mặt quỷ.
- Cứ gọi Lý Ngư ca ca hay hơn.
- Ờ, đúng rồi, con hồ ly đó không thấy đâu nữa.
Lý Ngư nhìn, hồ ly lông trắng tự lộ thân phận, đương nhiên sẽ không chịu ở trong lồng gà,
- Kệ nó, đó là một con tiểu yêu.
Tiểu Kim Liên cũng coi như là kiến thức rộng rãi, vừa nghe thấy là yêu quái, cũng không sợ, gật đầu tiếp tục thu dọn đồ.
Tuy không biết chuyển đi lúc nào, nhưng cứ phải tìm chỗ ở trước đã.
Trở lại trong phòng, Lý Ngư ngồi trên giường, thở dài một hơi.
- Ly Thủy Quyết...
Dục vọng giống như con sâu nhỏ, bò loạn trong lòng hắn, khiến Lý Ngư tâm phiền ý loạn.
Nếu có thể có được Ly Thủy Quyết, hắn nhắm mắt lại, mặc sức tưởng tượng chuyện tốt đẹp đó.
Lý Ngư ngồi bật dậy, thấp giọng nói:
- Không phải chỉ là một cái quần lót thôi à!
- Ngươi muốn lấy quần lót của ai?
Một thanh âm lười biếng từ bên cạnh truyền đến, khiến Lý Ngư sợ tới mức giật thót, chỉ thấy trên giường có một người đang nằm, mắt đẹp vẫn mang theo vẻ mơ màng, muốn mở lại vẫn nhắm, bộ dạng như vừa tỉnh ngủ.
- Sao ngươi lại tại đây?
Lý Ngư thở hồng hộc hỏi, vừa rồi đúng là giật nảy mình.
- Đòi nợ!
Đại Kiều đúng lý hợp tình nói.
Lý Ngư lập tức không tức được nữa, nữ nhân này giống như thuốc cao bôi trên da chó, không ngờ lại ngủ một giấc trên giường của mình.
Nhìn dáng người khoa trương của nàng ta, trước lồi sau vểnh, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần thiên kiều bá mị, mấu chốt là còn tỏa ra mùi thơm thoang thoảng, cái này cho dù là mình cũng không thoát được, bằng không đã là một chuyện khác rồi.
- Ha ha, quen biết lâu như vậy, vẫn chưa thỉnh giáo phương danh của tỷ tỷ.
- Ta tên là Kiều Tịnh, bọn họ đều gọi là Đại Kiều.
Lý Ngư ngạc nhiên,
- Đại Kiều? Chẳng lẽ là Đại Tiểu Kiều?
- Tiểu Kiều là muội muội của ta, tên là Kiều Uyển, ngươi biết chúng ta à?
Ta biết quá ấy chứ, Lý Ngư gãi gãi đầu, hỏi:
- Không phải Đại Kiều tỷ tỷ nên ở Đông Ngô à?
- Ai cần ngươi quan tâm!
Lý Ngư lui về phía sau một bước, ngàn vạn lần không ngờ, mình lại có thể ở Đại Tống nhìn thấy một trong hai Kiều.
Đông phong bất dữ Chu lang tiện, Đồng Tước xuân thâm tỏa nhị Kiều. . .
Chẳng trách lại như hoa như ngọc, đúng là danh phù kỳ thực, hắn cười nói:
- Đại Kiều tỷ tỷ chính là mỹ nhân nổi tiếng thiên hạ, sau này chớ có nói những lời hạ lưu không phong nhã như chơi gái gì đó.
Mắt Đại Kiều nhíu lại, cười nói:
- Tiểu đậu phụ, ngươi muốn bùng nợ à?
- Tiểu đậu phụ gì chứ, chỉ là đêm đó nhất thời càn rỡ, nói nhảm mà thôi, tại hạ chính là một phương sĩ hiền lương của huyện Cự Dã phủ Tế Châu.
- Hiền lương đến muốn đi trộm quần lót của người ta à?
Đại Kiều cười duyên một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
Lý Ngư, hít một hơi cảm thấy có chút đau đầu, viện tử này của hắn hay là mau dỡ đi thì hơn.
Không có một chút riêng tư nào thì không nói, động chút là có một số người thiên kì bách quái... Còn có cả yêu nữa. Yêu Vương đến ăn trộm gà, Đại Kiều đến rình coi, có trời mới biết còn thứ quỷ quái gì sẽ xuất hiện.
Đại Kiều đột nhiên chớp chớp mắt với hắn, dí sát vào một chút:
- Ta giúp ngươi trộm. . . Cái đó, khi ngươi tới mộ Vu Cát thì dẫn ta đi cùng.
- Ngươi còn biết những gì?
Hiện tại Lý Ngư trực tiếp buông tay, mình giống như để mông trần vậy, bí mật gì cũng không có.
- Ngươi đoán xem?
Đại Kiều chính là thích nhìn bộ dạng bất lực này của hắn, cười càng vui hơn, trên má mỗi bên xuất hiện một cái lúm đồng tiền, kiều mỵ mê người.
Lý Ngư vỗ trán,
- Ta cũng chỉ là nói vậy thôi, nếu thực sự đi làm loại chuyện xấu xa này, trước tiên không nói có phù hợp với phẩm đức hiền lương thủ chính của ta hay không, chủ yếu là rất khó đắc thủ.
- Ngươi bớt lải nhải thôi, rốt cuộc có làm hay không?
Đại Kiều càng dí vào sát hơn, Lý Ngư cũng có thể ngửi được mùi thơm trên người nàng ta, nhất là khi nói chuyện.
Thì ra thật sự có thổ khí như lan.
- Sao ngươi lại muốn giúp ta?
Lý Ngư cuối cùng vẫn dao động, sức dụ hoặc của Ly Thủy Quyết đối với hắn thật sự là quá lớn, lớn đến hắn căn bản không cự tuyệt được. Nhất là đã nhấm nháp qua tư vị có được Hậu Thổ Quyết, Lý Ngư càng chờ mong mấy bản khác hơn.
Đại danh của Vu Cát thì hắn cũng có nghe nói tới rồi, ôn dịch ở Giang Nam lúc trước, một mình hắn trị cho mấy chục vạn người, công lực sâu không lường được.
Nếu không đi thử một lần, chỉ sợ từ nay về sau, mỗi đêm đều ngủ không ngon.
Đại Kiều cười nói:
- Đương kim Tống Chủ học đòi văn vẻ nhất, thanh danh của ta lớn như vậy, muốn tới trong cung của hắn làm khách, hắn căn bản sẽ không cự tuyệt.
- Vất vả cho tỷ tỷ rồi, thì ra là muốn ra bán sắc tướng... ơ, sao lại đánh ta?
Đại Kiều chống nạnh, gắt:
- Nghĩ gì thế, ta là nói đi dạy cung nữ của hắn vũ đạo.
- Thì ra tỷ tỷ còn tinh thông đạo này, lợi hại lợi hại.
Đại Kiều hớn hở nói,
- Ta và muội muội là chuyên gia nổi danh nhất Giang Nam, múa xong một khúc, có thể khiến cỏ khô gặp xuân, đình lan tỏa hương, hai người múa cùng nhau mới lợi hại.
Lý Ngư bình tĩnh lại, nghĩ một lượt trong đầu, sau đó mới nói:
- Ta cảm thấy, không thể tùy tiện như vậy được, vạn nhất ta bị lừa thì sao, vạn nhất tên gia hỏa đó không ở Biện Lương?
- Ý của ngươi là tới quỷ thị trước một chuyến.
Hiện tại Lý Ngư đã triệt để hiểu rồi, mình đã bị nghe lén. Đại Kiều ngay cả chuyện quỷ thị này cũng biết, chứng tỏ khi mình nói chuyện với hồ ly lông trắng, nàng ta nghe rất rõ ràng.
Hiện tại cũng không phải lúc truy cứu những cái này, hắn gật đầu, nói:
- Ta muốn tới quỷ thị trước một chuyến.
Đại Kiều đến Biện Lương lâu như vậy, đã sớm nghe nói tới thế giới dưới lòng đất đó. Trong lời đồn, đó là nơi thần kỳ nhất lục triều, cũng là nơi hắc ám nhất. Ở đó ngươi có thể có được thứ mình muốn, cái phải trả có thể không phải là kim tiền.
Mướn người giết thuê, mua vật lạ, mua tin tức, thậm chí mua thân phận. . . Lúc trước nàng ta không có ý muốn đi, nhưng hôm nay, lại nóng lòng muốn thử, trong lòng thậm chí có chút hưng phấn.
- Chúng ta cùng đi đi.
Lý Ngư không hề nghĩ ngợi, đáp ngay, nữ nhân này lợi hại hơn mình nhiều.
Có nàng ta ở bên cạnh, ít nhiều cũng an toàn hơn một chút.
Lý Ngư đi đến trước cửa sổ, la lớn:
- Bạch mao tiền bối, ngươi có đó không?
- Gọi cái gì, ta không phải luôn ở đây à.
Trên xà nhà truyền đến thanh âm gợi đòn độc hữu của hồ ly lông trắng, Lý Ngư cười nói:
- Xin tiền bối dẫn đường, chúng ta đều chưa từng tới quỷ thị.
Đại Kiều gật đầu theo.
Hồ ly lông trắng liếm liếm môi, trong mắt lộ ra thần sắc khát khao, không biết nhớ lại chuyện gì trước kia, tư thế đi đường càng nghênh ngang hơn, bốn móng vuốt cạo cạo, cười khanh khách:
- Quỷ thị rất thú vị, ta chính là khách quen nơi đó.