Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
- Vậy mộ Vu Cát ở đâu?
Lý Ngư nắm chặt quyền đầu, vội vàng hỏi.
Hiện tại hắn rất bức thiết muốn trở nên mạnh mẽ, phiền toái bên cạnh càng lúc càng nhiều, càng lúc càng quỷ dị.
Bao gồm cả Yêu Vương đột nhiên xuất hiện này...
Nếu có thể lấy được Thủy Tự Quyết tới tay, ít nhất thì kỹ năng giữ mạng cũng lại tiến thêm một bước.
- Ta biết sao được?
Một câu này của Hồ ly lông trắng thiếu chút nữa khiến Lý Ngư lại cầm lấy gậy mà gõ vào đầu nó mấy phát.
- Nhưng có một chỗ, khẳng định có người biết.
- Là đâu?
Lý Ngư chẳng buồn tức giận với nó nữa, hồ ly lông trắng này rất gợi đòn, chẳng trách lại bị người đánh cho thành như vậy.
- Quỷ thị?
- Quỷ thị?
Lý Ngư không hiểu gì.
- Thành Biện Lương có một ngàn vạn nhân khẩu, là đại thành lớn nhất từ xưa đến nay, lại có Biện Hà chảy qua. Để xả lũ phòng thủy, bọn họ xây dựng kênh nước ngầm còn bỏ nhiều tâm lực hơn cả xây tường thành. Kênh nước ngầm tung hoành ngang dọc, nghiễm nhiên là một thành mới, chỉ có điều là không thấy ánh mặt trời mà thôi.
Hồ ly lông trắng đi đến trước mặt Lý Ngư, há miệng nói:
- Quỷ thị, ở ngay dưới lòng bàn chân của ngươi, hiện tại ngươi đã hiểu chưa?
Lý Ngư thở dài,
- Quỷ thị cũng là chợ, đã là chợ thì phải mua bán. Cho dù có người biết tin tức về mộ của Vu Cát, ta không không có gì để lấy ra đổi, không thể bỏ mấy ngàn quan là mua được chứ.
Miệng của Hồ ly lông trắng rất thần kỳ là không có mùi tanh hôi, nó há miệng cười, nhìn qua càng gợi đòn hơn.
- Năm đó Vu Cát chết rất kỳ quái, có rất nhiều tin đồn truyền ra, mộ của hắn cũng thành bánh thơm. Là người thì đều muốn vào theo, giống như... Ngươi. Khanh khách khanh khách.
Khẩu khí biểu cảm này của Hồ ly lông trắng thật sự quá gợi đòn, Lý Ngư cố nén xung động cho nó một gậy, hỏi:
- Vậy không phải sẽ rất đắt à?
- Đắt! Sao lại không đắt, không những rất đắt, còn có rất nhiều người thừa cơ bán tin tức giả. Bản vương cũng muốn kiếm lời một khoản, ha ha ha ha.
Quả nhiên nhân phẩm... À, là yêu phẩm rất có vấn đề.
Lý Ngư lại đánh một dấu chấm hỏi thật lớn trên độ đáng tin của nó.
Khi nó không cười, nhiều nhất chỉ là ánh mắt nhìn gợi đòn, một khi cười lên lại khiến người ta hận không thể tát cho nó hai cái.
Hồ ly lông trắng cười nói:
- Tuy ta không biết mộ Vu Cát ở đâu, có điều bằng hữu của ta khẳng định biết. Ngươi có thể tìm hắn đổi, thứ hắn muốn, nói đáng giá thì bao nhiêu tiền cũng không mua được, nói không đáng tiền thì một xu cũng không đáng.
- Hắn muốn gì?
- Hắn muốn áo ngực và quần lót của đương kim Đại Tống Hoàng hậu.
Hồ ly lông trắng nói xong, lăn một cái trên xà nhà, cười tới ngửa tới ngửa lui.
Lý Ngư toát mồ hôi, quả nhiên là vật họp theo loài, yêu phân theo đàn, bằng hữu của thằng ôn này còn tổn hại hơn nó.
- Thằng ôn này năm đó bốc phét rằng muốn gom đủ áo ngực và quần lót của tất cả Hoàng hậu lục triều, lúc ban đầu các quốc gia không biết, để hắn nhiều lần đắc thủ. Hoàng thất của năm nước mất hết mặt mũi, phái người đuổi giết, đánh gãy chân hắn. Cuối cùng Đại Tống lại tăng cường thủ vệ trong đại nội, bày ra tầng tầng cơ quan, khiến xương sườn cả người hắn bị gãy một nửa.
Người này không chết, đúng là bản sự không nhỏ, Lý Ngư càng không có hứng thú đối với chuyện này. Loại người muốn tìm chết này, cách hắn càng xa càng tốt, dính dáng một chút quan hệ thôi cũng hậu hoạn vô cùng.
- Hiện giờ thằng ôn này trốn rồi, chỉ có ta biết hắn ở đâu, cũng chỉ có ta mới có thể tìm thấy hắn.
- Ở quỷ thị?
Lý Ngư hỏi.
- Đúng vậy.
Lý Ngư bĩu môi, tức giận nói:
- Ta đi đâu mà tìm quần lót của Hoàng hậu cho hắn, cho dù có thể lấy được, cũng không có mạng mà mang ra khỏi hoàng cung. Cho dù mang ra được khỏi hoàng cung, sau này đối mặt với sự đuổi giết của Đại Tống, ta cũng không sống được mấy ngày.
- Cái này có gì khó đâu, bọn họ lại không đề phòng ngươi, luôn có cơ hội mà.
Hồ ly lông trắng mắt la mày lém khuyên hắn.
Lý Ngư xua xua tay, nói:
- Thôi, các hạ tới từ đâu thì về lại đó đi, mấy ngày nay đắc tội nhiều, tại hạ cũng là vô tâm thôi, chúng ta nước giếng không phạm nước sông.
- Không được, ngươi chưa trị thương cho bằng hữu của ta, ta thế nào cũng không đi.
Lý Ngư thõng tay nói:
- Bất kể là ngươi bị thương hay là bằng hữu của ngươi bị thương, trình độ của ta đều có hạn không thể trị được, tự các ngươi nghĩ biện pháp đi.
Hồ ly lông trắng cười nói:
- Không vội không vội, ngươi sẽ nghĩ thông thôi, trước đó ta có thế nào cũng không đi.
Nói xong, hồ ly lông trắng nhảy lên, phơi nắng trên nóc nhà của Lý Ngư.
Lý Ngư đặt mông ngồi xuống ghế, ai oán nói:
- Phiền, quá phiền.
Cùng lúc đó, trong thuyền hoa, Đại Kiều mặt đỏ bừng, xì một tiếng,
- Đúng là hạ lưu, không ngờ lấy trộm đồ lót của người khác làm vui.
Nàng ta nắm chặt vạt áo mình, gác chân lên giường, bắt đầu suy nghĩ.
Mộc ủa Vu Cát...
Trước mắt có cơ hội vào được rồi.
Có điều... Tới hoàng cung lấy hai thứ này, mình là thân nữ nhi có tiện hơn không.
...
Cửa nam nha đang xếp hàng dài.
Lý Ngư chen chúc xếp hàng, chung quanh có hàng xóm, có điều hắn không biết nhiều lắm.
Hôm nay cần phải là chủ hộ tự mình đến, người có chút quan hệ đương nhiên sẽ không xếp hàng ở đây, người ta đã trực tiếp đi vào, được phụng như thượng khách rồi.
Làm xong cho những người đó, mới tới lượt những người xếp hàng bên ngoài. Lý Ngư đợi nửa canh giờ, hàng dài không hề nhúc nhích, ngược lại là phía sau còn thêm một đoạn.
Sau lưng hắn, một người trung niên ăn mặc như thương nhân cười nói:
- Vị tiểu huynh đệ này, ta là hộ thứ ba ở phía đông ngõ Lộc Nhi, ngươi là hộ nào?
- Khéo thế, ta cũng ở ngõ Lộc Nhi, hộ thứ sáu có cây liễu ở phía tây ấy?
- Căn nhà có ma đó hả?
- Đúng rồi, đúng rồi.
Tuy Lý Ngư không muốn nói chuyện phiếm với hắn, nhưng cũng đang nhàn rỗi, câu được câu không đáp.
Người trung niên có hứng thú nói chuyện cao, với ai cũng như đã quen biết từ lâu, hạ giọng nói:
- Tòa nhà đó đúng là không tồi, lại có thứ không sạch sẽ, hại con dâu con trai chủ nhà rất thảm. Ta nghe khẩu âm của ngươi thì không phải người Đông Kinh, có phải là bị lão nhân đó lừa mua một gian quỷ trạch không.
- Có điều lần này dỡ nhà, ngươi cũng chiếm tiện nghi, nói chung là quỷ trạch, bị phá cũng không thiệt. Ta còn thảm hơn, vừa mua nhà xong, còn chưa trang trí, một ngày cũng không được ở.
- Vậy ngươi đúng là đủ thảm thật.
Người trung niên cuối cùng cũng đợi được những lời này, trên mặt lộ ra thần thái đắc ý, thấp giọng nói:
- Ta khác với các ngươi, ta có người ở nam nha, lần này đền tiền cũng không quá thiệt, còn có lợi nhuận.
Hắn tô phủ không khí cả nửa ngày, là để khoe khoang, nhưng Lý Ngư lại vẫn là bộ dạng muốn chết không muốn sống, giống như căn bản không nghe vào tai, không khỏi rất mất hứng.
Lý Ngư đang nghĩ có phải ngày mai lại đến không, từ xa lại có hơn mười con ngựa chạy tới, làm bốc lên một cuỗi bụi vàng.
Bọn họ đến phía trước, xuống ngựa nhìn từng người, cho tới khi nhìn thấy Lý Ngư.
- Sao ngươi vẫn ở đây, không phải bảo ngươi tới Hoàng Thành Ti báo danh à?
Lý Ngư ngây ra một thoáng, nói:
- Thủ tục ở nam nha vẫn chưa làm xong mà.
- Phì, người của Hoàng Thành Ti chúng ta đến nam nha làm việc còn phải xếp hàng à?
Hắn túm cổ tay Lý Ngư, bước nhanh vào nha môn.