Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Lý Ngư và Tiết Bàn bơi qua Biện Hà, cả người ướt sũng trở lại nhà.
- Lý Ngư huynh đệ, thù này nhất định phải báo!
Tiết Bàn tức giận nói, hắn uống đầy một bụng nước, cả người ướt sũng, quần áo dính lên thịt, muốn khó chịu bao nhiêu có khó chịu bấy nhiêu.
Lý Ngư tùy tiện ứng phó vài câu, trong lòng thầm nghĩ, còn báo thù á?
Thực lực hai bên chênh lệch quá lớn, yêu phụ đó khẳng định không phải nữ tử thanh lâu, hoàn toàn chính là lấy mình và Tiết Bàn ra làm trò cười.
Đáng giận là kinh nghiệm giang hồ của mình vẫn không đủ, bị nàng ta đùa giỡn, tự làm trò hề, còn tự xưng là "Tiểu đậu phụ".
Vừa nghĩ tới đây, trên mặt Lý Ngư nóng rực, vừa thẹn vừa giận. Nghĩ tới nghĩ lui, đều do tên gà mờ Tiết Bàn này thích huênh hoang, căn bản cũng là lần đầu đến, dẫn theo mình ra làm trò cười cho thiên hạ.
Tiết Bàn vẫn không chịu bỏ qua, lải nhải nói:
- Nếu là ở Kim Lăng, ta bảo đảm nàng ta sẽ không chịu nổi. Hừ! Ở Kim Lăng thì chỉ có ta ném người khác vào nước, ai dám ném ta?
Tiết Bàn lâu như vậy không trở về, tùy tùng của hắn đều lo lắng, thằng hầu bên cạnh bị mấy quản sự vây lấy, chửi cho một trận
Mọi người tụ tập ở cửa lớn, vừa nghe thấy một tiếng két, vội vàng xông tới.
- Thiếu chủ trở lại rồi!
Ở ngoại viện ném Tiết Bàn cho tùy tùng của hắn, một đám người cực kỳ hoảng sợ, người đun canh gừng, người chuẩn bị nước ấm, thiếu chủ theo bọn họ ra ngoài, nếu trở về có sơ xuất gì, phu nhân không lấy mạng mình mới là lạ.
Bản thân hắn đã sớm hong khô nước trên người rồi, lần này ăn quả đắng, quả nhiên làm người vẫn phải giữ bổn phận một chút.
Trong tiểu lâu, Liên nhi châm nến, nhìn thấy Lý Ngư tiến vào, có chút ai oán nói:
- Lý Ngư ca ca, hai trăm tấm vẽ xong rồi.
Lý Ngư ừ một tiếng, nói:
- Đi nghỉ ngơi đi.
- Hả? Ngươi không à?
- Ngày mai xem.
Tiểu Kim Liên cắn môi, cổ tay có chút tê dại, vẻ mặt mất hứng.
Hôm nay vẫn là lần đầu tiên Lý Ngư ra ngoài không dẫn theo mình. Hắn bắt mình vẽ cả một ngày, bản thân hắn lại không thèm xem.
Quá đáng!
Lý Ngư thấy nàng ta không chịu đi, cười cười tiến lên xoa đầu nàng ta, cầm lấy một tấm phù lên, nói:
- Quả thật không tồi, có tiến bộ rất lớn.
Lúc này Tiểu Kim Liên mới cảm thấy mỹ mãn, nhoẻn miệng cười, rời khỏi tiểu lâu, tới phòng ngủ của mình.
Theo hai người ở chung lâu dần, Lý Ngư chậm rãi cảm nhận được, nàng ta đối với bản thân mình đã bớt sợ hãi hoặc là kính sợ, nhưng càng ỷ lại mình hơn.
Mình cũng không thể nói được đây là tốt hay xấu, nói chung đừng để nàng ta bước lên con đường tà đạo là được.
Tiểu Kim Liên đi rồi, Lý Ngư đặt mông ngồi xuống, trên người vẫn hơi đau.
Hắn nhớ lại lúc ở tiểu lâu hôm nay, kéo tơ bóc kén nhớ lại từng chút từng chút một, xem mình có cơ hội lật bàn với nữ nhân đẹp tới thần kỳ kia không.
Nằm trên ghế, gác chân thôi diễn mấy chục lần, Lý Ngư tuyệt vọng phát hiện, không có một chút cơ hội nào.
Yêu phụ đó vẫn chưa dùng toàn lực.
Nếu là ở trên mặt đất, dùng Hậu Thổ Quyết, có lẽ có chút cơ hội.
Nếu ta có thể có được Thủy Tự Quyết (quyết chữ thủy), ở trên sông lớn thì còn phải sợ ai.
Lý Ngư ảo não nghĩ, phương thuật của mình, ở huyện Cự Dã làm gì cũng thuận lợi, đến Biện Lương lại có chút không đủ dùng.
Không thể cứ cả đời bắt quỷ đoán mệnh, bán Hộ Thân Phù giả được... Mỗi lần giới thiệu với người ta mình là phương sĩ, đều bị yêu cầu đoán mệnh.
Ba tiếng đập cửa vang lên.
- Ai thế?
- Là ta, Lý Ngư ca ca, ngươi uống trà không?
Yết hầu Lý Ngư khô khốc, lúc này mới cảm thấy khát nước, nói:
- Vào đi, ta vẫn chưa ngủ.
- Ờ, ta thấy ngươi không bật đèn, còn tưởng rằng ngươi ngủ rồi.
Tiểu Kim Liên đốt nến, quả nhiên bưng tới một ấm trà.
- Ta phơi chăn cho ngươi rồi đấy.
Tiểu Kim Liên chắp tay sau lưng, cười hì hì nói, hất cằm, bộ dạng chờ được khen ngợi.
- Ừ, biết rồi.
Mười hơi thở sau...
Tiểu Kim Liên thất vọng xoay người, nàng ta vẫn muốn tiếp tục tán gẫu vài câu, nhưng nhìn bộ dạng không có hứng thú của Lý Ngư, không biết đang nghĩ gì.
Đột nhiên, Lý Ngư hỏi:
- Liên nhi, ngươi dùng son gì?
- Hả?
Mặt Tiểu Kim Liên đỏ lên, túm chéo váy nói:
- Người ta chưa mua son.
Lý Ngư ờ một tiếng, cười nói:
- Ngày mai dẫn ngươi đi mua.
- Thật à! Cám ơn Lý Ngư ca ca.
Sau khi Liên nhi vui vẻ đi ra, Lý Ngư lập tức cởi hết quần áo, đi đến cạnh lò đất đỏ trong tiểu lâu, ngón tay bấm quả cầu lửa, hong khô quần áo.
Liên nhi không dùng son, nhưng mình lại ngửi thấy mùi thoang thoảng, Lý Ngư lập tức trở nên cảnh giác.
Cơ hồ là đồng thời, ở trên thuyền hoa vịnh bắc Biện Hà, Đại Kiều cười khẽ một tiếng:
- Tiểu đậu phụ cũng rất cẩn thận, đáng tiếc đã muộn rồi, tỷ tỷ biết chỗ ở của ngươi rồi.
Nàng ta thay áo ngủ sa mỏng màu vàng, trong sa mỏng chỉ có vải che ngực xanh lá mạ, bọc hai vật ân huệ, giống như hồ lô đặt ngang, đường cong động lòng người.
- Ngô bà bà, ngày mai đi mua một bộ trà cụ về, cái bọn họ dùng ta đã ném đi rồi.
- Đại tiểu thư, hắn dùng đúng là yêu thuật của Vu Cát à?
Trên mặt lão phụ nhân mang theo vẻ lo lắng nói.
- Chắc không sai, ta có thể nhìn ra.
- Vu Cát...
Lão phụ nhân muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cau mày nói:
- Kỳ thật... Đại tiểu thư, ngươi có nghĩ tới như bây giờ cũng rất tốt không.
Đại Kiều lườm bà ta một cái, quay đầu đi. Vu Cát không dễ chọc, nàng ta đương nhiên biết, Tôn Sách được xưng là mãnh hổ Giang Đông, ở trước hai quân trận quay đầu hét một tiếng, hù chết hai trăm người quân địch, chung quy cũng không đánh lại yêu thuật của hắn mà đi đời nhà ma.
Mà Vu Cát Vu Cát am hiểu nhất, không ngờ không phải cái này, cả đời hắn đều học cứu người thế nào, ở Giang Đông đến nay còn có người lén lút xây miếu thờ cho hắn, bốn mùa tế bái.
Lão phụ nhân cảm thấy rất đau lòng, bọn họ vốn là tiểu thư của Kiều gia quận Lư Giang, Tôn Sách và Chu Du đánh phá thành trì, bắt nhị Kiều tỷ muội làm tù binh, Tôn Sách tự nạp Đại Kiều làm thiếp.
Lúc ấy cùng bị bắt với nàng ta còn có nữ nhi của Viên Thuật, Viên gia bốn đời có tam công, thân phận cao quý hơn Kiều gia rất nhiều.
Dân gian lục triều một mực có truyền thuyết, Tôn Sách và Chu Du cưới nhị Kiều làm vợ, cầm sắt cùng hòa ca, vợ chồng ân ái, kỳ thật cũng chỉ là lời đồn.
Lúc ấy Tôn Sách và Chu Du đều đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, sớm đã có thê tử, sao có thể phù chính (đưa thiếp lên làm vợ) nữ tử đã bắt làm tù binh.
Cho dù muốn phù chính một người, Tôn Sách cũng chỉ sẽ phù chính nữ nhi của Viên gia, dẫu sao gia thế của nàng ta cũng hiển hách hơn.
Sau khi Tôn Sách chết, không ai quan tâm tới Đại Kiều, trừ một số văn nhân nghèo túng, lập ra truyền thuyết hương diễm giữa nàng ta và Tôn Quyền.
Kỳ thật Đại Kiều đã sớm vượt sông chạy trốn tới tới Biện Lương Tống Quốc, chuyện quỷ dị ở hoàng cung thành Kiến Khang Đại Ngô vô cùng hung hiểm. Trong đó liên lụy không biết bao nhiêu người phải chết.
Lão phụ nhân không muốn để Đại Kiều tiếp tục điều tra, khuyên nhủ:
- Tiểu tử hôm nay đến, bản sự thấp kém, đạo hạnh ngay cả một phần vạn của Vu Cát cũng không bằng. Cho dù hắn là đồ tử đồ tôn của Vu Cát, lão nô thấy hắn cũng không biết bao nhiêu tin tức.
Đại Kiều chỉ quay đầu, không đáp lại bà ta, thản nhiên nói:
- Ta muốn ngủ rồi, ngươi đi xuống đi.
Lão phụ nhân nhìn bóng lưng của nàng ta, lắc đầu.