Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lý Ngư và Tiết Bàn tiến vào trong nhà, phát hiện nước sơn trên cột cửa vẫn chưa khô.

Rất rõ ràng, đây là một tòa nhà cũ, nhưng vừa được tân trang.

Lý Ngư nhìn chữ một trên tường, ngây ra một hồi, quản gia thở dài nói:

- Tòa nhà này là lão gia của chúng ta mua, dùng cho thiếu gia tân hôn, kết quả vừa cưới xong thì thiếu nãi nãi, thiếu gia bệnh không dậy nổi. Thiếu nãi nãi lại có chứng tâm thần, điên điên khùng khùng, không biết lúc nào mới có thể khỏi.

- Mọi người đều nói căn nhà này có ma quỷ, có thứ không sạch sẽ, ngươi nhìn mấy chúng ta đi, buổi tối mỗi ngày đều ngủ không ngon.

- Cứ giày vò thế này, mạng cũng không còn mất.

Lý Ngư cảm thấy kinh ngạc, theo lý thuyết mình đến mua căn nhà này, lão quản gia không nên nói những lời này mới đúng chứ.

Hơi suy tư một chút, Lý Ngư liền hiểu ra, tám thành là lão quản gia này có tư tâm.

Hắn hình như không muốn bán được tòa nhà này.

Vừa rồi người sai vặt vừa nghe có người mua nhà, cơ hồ là ngay lập tức chạy đi thông tri cho lão quản gia.

Hạ nhân trong nhà, có người muốn bán nhanh, có người lại không muốn bán...

Nhãn quang của Tiết Bàn vẫn rất tốt, dẫu sao gia thất cũng còn ở đó, hắn nhìn một vòng, nói:

- Mặt tiền rộng năm gian, trước sau năm khoang, tuy không thể gọi là hào trạch, nhưng làm một biệt uyển cũng đủ dùng rồi.

- Vị công tử này hảo nhãn lực.

Trước nhất là môn phòng, đi vào tiếp là khoảng sân đầy cây trái, đoạn tiếp theo là phòng tiếp khách, hai bên đều có cửa nhỏ, đi thông tới sân trong thứ hai.

Khoang thứ ba là nội sảnh, dùng để tiếp đãi khách nhân thân thiết, hai bên có thư phòng ấm các.

Đi vào tiếp là nội trạch, vườn sau cùng thậm chí còn có hoa viên nhỏ, tuy diện tích của hoa viên không lớn, nhưng có núi giả ao nhỏ, cầu cong đình dạo đầy đủ.

Trong ao trồng đủ các loại hoa như mai, lan, trúc, cúc, mẫu đơn, thủy tiên. Hai bên góc vườn đều có một tòa tiểu lâu, vốn là chỗ ở của nội quyến.

Hiện giờ nội quyến đã sớm chuyển đi rồi, tòa nhà này một mực để không, chỉ có lão quản gia dẫn theo mấy người hầu ở đây giữ nhà trông sân.

Lý Ngư hỏi dò:

- Gia chủ của quý phủ có ở Biện Lương không?

- Có.

Lão quản gia trả lời, ánh mắt trốn tránh.

Lý Ngư cười nói:

- Vậy thì tốt, các ngươi đi thông tri cho Gia chủ quý phủ, cứ nói ta không chỉ muốn mua tòa nhà, còn có thể chữa khỏi bệnh cho con trai và con dâu của hắn.

Người sai vặt vừa nghe vậy liền nhanh chân bước đi, hắn đã sớm không muốn ở lại nơi này, một ngày cũng không muốn.

Trong nhà có quỷ, mọi người đều biết, cho nên Tiết Bàn và tùy tùng của hắn cũng có chút sợ, Tiểu Kim Liên đi cùng Lý Ngư đã thấy quỷ mấy lần, ngược lại là người bình thường nhất.

Lý Ngư bấm đốt ngón tay, khẽ cau mày, nhìn chằm chằm lão quản gia.

- Ha ha, vị tiểu ca này, nhìn chằm chằm vào ta làm gì?

Lão quản gia cười gượng hỏi.

- Không sao, ta chỉ là nhìn ngươi một chút.

- Một lão đầu tử, có gì hay mà nhìn.

Giọng Lão quản gia khô khốc, giống như thanh âm hai tảng đá mài nhau phát ra.

- Con người của ta thích nhìn lão đầu hơn là nhìn mỹ nữ.

Một đám người chỉ nhìn thấy Lý Ngư và lão quản gia một mực nói chuyện với nhau, lại không chú ý tới bọn họ đang nói gì, một lát sau, một đám người vây quanh một lão nhân tiến vào.

- Chân chậm mắt mờ để khách quý đợi lâu, là vị nào có thể trị bệnh cho tiểu nhi?

- Là hắn, huynh đệ Lý Ngư của ta.

Tiểu Bàn đứng lên, kích động nói.

Lý Ngư ngẩng đầu nhìn một cái, người đến là một lão tẩu râu tóc hoa râm, con hắn vừa thành thân, như vậy khẳng định là già mới có con, chẳng trách lại để ý như vậy.

- Nếu các hạ thật sự có thể chữa khỏi tính mạng của con ta, lão hủ nguyên chắp tay dâng tặng căn nhà này.

Lý Ngư quay đầu nhìn lão quản gia, cười nói:

- Lão gia nhà ngươi muốn tặng không cho ta đấy, ngươi thấy thế nào.

- Nếu các hạ có thể cứu trị cho thiếu gia nhà ta, lão nô và tất cả hạ nhân trong phủ tất nhiên là thay lão gia cảm niệm đại ân đại đức của các hạ.

Lão quản gia khoanh tay nói.

Lý Ngư cười khẽ một tiếng, nói:

- Một khi đã như vậy, chúng ta trước hết bắt trạch quỷ nhà này đã nhé?

- Hiện. . . Hiện tại á?

Tiết Bàn lắp bắp hỏi.

Hắn lại có chút sợ rồi, nhưng cũng có chút chờ mong, tâm tình rất phức tạp.

Lý Ngư vỗ vỗ vai lão quản gia, mỗi lần vỗ, đều có một trận khói trắng rất nhỏ bốc lên, nhưng thân thể của lão quản gia lại không còng xuống chút nào.

- Lão đầu, việc gì phải thế...

- Các hạ là có ý gì? Sao lão nô nghe không hiểu?

Lý Ngư cười nói:

- Lão đầu, ngươi đã chết rồi.

- Các hạ thật biết nói đùa.

Lý Ngư nghiêm túc nói:

- Không nói đùa ngươi đâu, còn không đi đi, chờ thêm thời gian, ngươi chính là cô hồn dã quỷ, có hối hận cũng không kịp đâu.

Vẻ mặt lão quản gia trở nên vặn vẹo, lộ ra một tia oán độc,

- Vì sao ngươi lại tới, vì sao ngươi lại tới vào lúc này?

Giữa ban ngày ban mặt, thân thể hắn chậm rãi sương hóa, cuối cùng thì biến mất.

Trong không trung, vọng lại thanh âm không cam lòng,

- Một vạn! Một vạn quan.

Tiết Bàn ngây ra, lẩm bẩm nói:

- Quỷ. . . Quỷ đâu? Thế là bắt xong rồi à?

Lý Ngư cười nói:

- Quỷ, chỉ là hồn phách sau khi người ta chết, khi hắn có thân thể máu thịt, còn không thể làm gì được ngươi, mất đi thể xác chỉ còn lại hồn phách, càng không có đáng sợ. Nhưng cái thư âm khí này quá nặng, người bình thường trường kỳ ở chung với hắn, khó tránh khỏi sẽ dương hư thiếu hụt.

Vì sao phương sĩ đuổi quỷ, đều bảo người ta tránh đi, chính bởi vì như vậy.

Nếu mọi người vây xem, nhìn ngươi đuổi quỷ quá đơn giản, hắn không cho ngươi tiền thì sao?

Lý Ngư sớm đã nói rồi, quỷ, kỳ thật không hề đáng sợ. Trừ khi là sơn quỷ gặp phải ở khách sạn đồi Cảnh Dương, hoặc là lệ quỷ có cơ duyên.

Lý Ngư quay đầu, nhìn về phía chủ nhân tòa nhà, hỏi:

- Một vạn quan hắn nói, ngươi có biết là ý gì không?

- Lão phu không biết.

Lý Ngư bĩu môi,

- Cái này có thể liên quan đến con trai của ngươi, ta khuyên ngươi nghĩ cho kỹ rồi hẵng nói.

Lão đầu vừa nghe vậy liền thở dài, nói:

- Khi ta còn nhỏ, Lai Phúc là thư đồng của ta, năm mười lăm tuổi, chúng ta cùng nhau vào kinh đi thi. Lại một lần gặp phải tặc nhân, đoạt tài vật còn trói chúng ta trên núi, Lai Phúc cõng ta chạy thoát. Ta vì để hắn chạy nhanh hơn một chút, hứa rằng sau khi chạy thoát thân sẽ cho hắn một vạn quan

- Về sau... Về sau.

- Về sau ngươi nuốt lời, ơn cứu mạng không ngờ ngươi cũng nuốt lời được, đúng là khiến người ta khinh thường, chỉ là một vạn quan, cho cô nương làm nhiễu vấn đầu người ta còn ngại ít, mạng của ngươi cũng thật không đáng tiền.

Tiết Bàn khinh thường mắng một câu, mắng đến cuối cùng, còn xì một tiếng.

Lão đầu có chút xấu hổ, nhưng không cãi lại, Lý Ngư nói:

- Thôi, đi xem con trai của ngươi đi, hy vọng lần này ngươi đừng nuốt lời.

- Không không, nếu cứu được khuyển tử, nhất định tặng căn nhà này cho ngươi.

- Ký văn thư trước đi, tặng tòa nhà này trước, bởi vì nhân phẩm của ngươi không được tốt lắm.

Lý Ngư nói.

Lão đầu chỉ có một đứa con trai, nhìn nhìn Lý Ngư, vẫn gật đầu.

Nếu nhi tử không sống được, mình lớn tuổi như vậy rồi, sớm muộn gì cũng phải chết, đến lúc đó có nhiều tài phú gia sản tới mấy cũng tiện nghi cho người ngoài.

Rất nhanh, một đám hạ nhân dùng xe ngựa chở con trai của lão đầu tới. Trong viện tử đặt hai chiếc giường mềm, một đám hạ nhân nâng con trai của hắn, ba bà tử to lớn nâng con dâu, song song đặt xuống.

Lý Ngư nhìn một cái, ở chỗ mi tâm của bọn họ, đều có một điểm nhỏ màu tím đen.

- Ngươi xem bệnh cho con trai con dâu, tổng cộng mất bao nhiêu tiền?

Lão đầu ngây ra một thoáng, lập tức quay đầu hỏi trướng phòng nhà mình.

Trướng phòng tiên sinh cũng có tính rồi, mở miệng nói:

- Hồi bẩm lão gia, tổng cộng mất tám ngàn ba trăm quan.

Lý Ngư gật đầu nói:

- Được, ngươi lại cho ta một ngàn bảy trăm quan tiền chẩn kim.

Trướng phòng sau khi được chủ nhân gật đầu, chuẩn bị cho Lý Ngư một ngàn bảy trăm quan, sau khi Lý Ngư nhận lấy, nói:

- Làm chứng từ.

- Hả?

- Ta bảo ngươi làm chứng từ, viết một ngàn bảy chẩn kim.

Trướng phòng không hiểu gì, không biết vì sao thằng ôn này lại có cảm giác nghi thức nặng như vậy.

Sau khi viết xong, Lý Ngư phẩy phẩy chứng từ trong tay, một trận hỏa quang tỏa ra, hóa thành tro bụi.

Mi tâm của hai người đang nằm xuất hiện một đạo khói màu tím, được Lý Ngư nâng ở trong tay.

Hai bệnh nhân chậm rãi mắt, lão đầu thấy mà mừng tới mà khóc, gọi một tiếng:

- Cha...Thế này là thế nào?

Mọi người bộc phát ra một trận kinh hô, ánh mắt nhìn Lý Ngư cũng đều tràn ngập khâm phục tôn kính.

Lý Ngư vẫy vẫy tay với Tiểu Kim Liên, nói:

- Liên nhi, ngươi phải nhớ kỹ, đây là oán khí.

- Lão đầu chỉ là quỷ đòi nợ, cho nên oán khí không đậm, lão gia nợ hắn một vạn quan, hắn khiến lão gia nhà mình tổn thất một vạn quan, cỗ oán khí này sẽ tan.

Tiết Bàn hôm nay được tăng thêm không ít kiến thức, vội vàng truy hỏi:

- Vậy nếu oán khí rất lớn thì sao?

- Oán khí lớn thì chính là nguyền rủa, như bóng đuổi hình, như giòi bám xương, tra tấn người ta tới chết, rất đáng sợ. Nghe nói Nam Cương thường xuyên có người tu tập đạo này, vô cùng khó giải quyết, không ai muốn chọc tới bọn họ.