Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Ăn uống no nê đã là đêm khuya, Tiết đại bổng chùy mặt đỏ bừng say rượu cứ đòi nhường xe ngựa của mình cho Lý Ngư ở, bản thân hắn thì ngủ trong lều trại.
Lý Ngư không lay chuyển được, cũng muốn thể nghiệm một chút sinh hoạt của đệ tử hào môn, ỡm ờ đáp ứng.
Tiết Bàn không phải ra ngoài buôn bán, mà giống như đi du ngoạn.
Lý Ngư nhìn xe ngựa hào hoa xa xỉ, trong lòng sinh ra mấy phần hâm mộ ghen tị đối với bọn nhà giàu.
Đệm là từ cây mây Nam Cương bện thành, thảm lông lạc đà đỏ là nhập từ An Tức Đế Quốc ở phía tây, ngay cả thân xe cũng là gỗ biển tây Liêu Đông quý báu, tỏa ra mùi thơm thản nhiên, có tác dụng an thần dễ ngủ.
Anh sáng vàng nhu hòa từ trong lồng ngọc lưu ly phát ra, Lý Ngư đi tới mở lồng đèn, bên trong không ngờ là một viên dạ minh châu.
Lý Ngư thầm kêu một tiếng ghê thật, loại hạt châu giá trị liên thành này, Tiết Bàn lại lấy ra làm bóng đèn.
Lý Ngư nằm trên ghế mây, lại lấy ra thẻ trúc, mới nhớ tới bọc hành lý cất thẻ trúc vẫn ở chỗ Liên nhi.
Hắn vội vàng xuống xe, đi tới lều trại của Tiểu Kim Liên, tiếng bước chân dẫn tới sự chú ý của người bên trong, vừa rụt rè lại đủ cảnh giác hỏi:
- Người nào?
- Là ta.
Nghe thấy thanh âm quen thuộc của Lý Ngư, lúc này Tiểu Kim Liên mới thả lỏng, kéo lều trại nói:
- Lý Ngư ca ca, ta rất sợ, ở nơi này đều là người xa lạ, ta...
Nàng ta căn bản không dám ngủ, quần áo quần áo cũng vẫn mặc kín, trong lòng ôm một quyển sách, là Liệt Nữ Truyện Lý Ngư mua cho nàng ta.
Tuy không biết là sách gì, cũng không nhận biết được chữ nào, nhưng nàng ta thường xuyên ôm trong lòng, cảm giác rất an toàn.
Dẫu sao đây cũng là lễ vật đầu tiên Lý Ngư ca ca cho nàng ta.
Điều kiện của lều trại này có chút đơn sơ, trên mặt đất toàn là cỏ khô, có khăn trải mà Hà chưởng quỹ chuẩn bị cho mình, trải trên mặt đất.
Loại điều kiện này, đừng nói chung quanh toàn là đại hán đang ngáy vang trời, cho dù là một ít công trùng tiến vào cũng chẳng có gì lạ.
Lý Ngư thầm nghĩ cũng đúng, dẫu sao nàng ta cũng chỉ là một tiểu cô nương hơn mười tuổi, cầm bọc hành lý nói:
- Ngươi theo ta vào trong xe ngựa đi.
Tiểu Kim Liên cúi đầu ừ một tiếng, khóe miệng không nhịn được hơi nhếch lên, hai má có núm đồng tiền nho nhỏ.
Hai người cùng nhau vào xe ngựa, tuy người của thương đội chỉ trỏ, nhưng cũng cảm thấy rất bình thường.
Lý Ngư và Liên nhi ở cùng phòng rất nhiều lần, bản thân hắn cũng quen lắm rồi, Tiểu Kim Liên cũng quen, thậm chí có chút ỷ lại.
Lý Ngư ngăn cách bên một cái mành, là bình phong từ gấm Tứ Xuyên, nói:
- Ta ngủ ở ghế mây, ngươi trải chăn ga của Tiết đại... Tiết Bàn xuống đất mà nằm.
...
Bên kia bình phong, Tiểu Kim Liên mặc kiện áo lót sát người, hai cánh tay trắng ngần trắng như tuyết lộ ra, trên trán tóc đen nhánh rủ xuống, ôm đầu gối của mình ngồi ở đầu giường.
Nghiêng đầu, nhìn bóng người trên bình phong, thỉnh thoảng lại truyền đến mấy tiếng cười ngây ngô của Lý Ngư.
Mỗi lần Lý Ngư cười, nàng ta không nhịn được mà mỉm cười theo, nhưng sau một thoáng, lại có chút nhíu mày.
Mắt hoa đào lộ ra vẻ phiền muộn, khẽ cắn môi, không biết đang nghĩ gì.
Tâm tư thiếu nữ cô đơn, vốn nên lộ ra u buồn, lại nhìn thế nào cũng có một cỗ yêu diễm.
Cô gái nhỏ này thiên sinh mị cốt, thật không biết là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Lý Ngư vẫn đắm chìm trong khoái hoạt đêm nay, vừa rồi mình thi triển Hậu Thổ Quyết, hai người đất đó hoàn toàn khác với lúc trước, người đất dung nham lại uy thế kinh người.
Đừng nói là hổ yêu nho nhỏ, cho dù là đánh với Công Tôn Thắng, mình cũng có chút tự tin.
Ngày đó ở đồi Hoàng Nê, Công Tôn Thắng đại chiến Dương Chí, đạo thuật cũng rất tinh diệu, nhưng không mang tới uy áp không thể phản kháng cho Lý Ngư.
Đương nhiên, loại như Dương Chí, Lý Ngư vẫn không dám tùy tiện trêu chọc, uy thế một đao ngày đó của hắn, hiện tại nhớ lại, vẫn khiến người ta không rét mà run.
Dương Chí đã lợi hại như vậy, thật không biết các cường giả nổi danh khắp thiên hạ rốt cuộc còn là quái vật gì.
Lý Ngư ngồi trên ghế mây, nhìn thẻ trúc trong tay, giống như nhìn một cô nương xinh đẹp đáng yêu, cái đó gọi là yêu thích không nỡ buông tay.
Hắn không xác định được thẻ trúc này là biến đổi thế nào, càng không nghĩ tới là có liên quan gì với cây mây rách đó, ngược lại hoài nghi là công lao hòn đá quỷ dị.
Hòn đá này lộ ra một cỗ tà kình, Lý Ngư cũng biết giữ ở bên người chưa chắc đã là chuyện tốt, nhưng lại không nỡ ném đi.
Các phương cướp đi cướp lại, đấu đá với nhau vì nó, khẳng định là có giá trị của nó.
Quan trọng nhất là, hòn đá này giống như lại thích mình, hoặc là nói thích cây mây đó, lần trước một màn nó tự chủ động đi ra, hút cạn sơn quỷ, sau đó trở lại bọc hành lý giống như có linh tính vậy.
- Hậu Thổ Quyết đã lợi hại như vậy, lúc nào mới có thể gom đủ được kim mộc thủy hỏa thổ...
Lý Ngư thầm lắc đầu, đây là mình suy nghĩ viển vông rồi, sinh thời có thể có thêm một quyển đã tốt lắm rồi.
Có điều cái thứ cơ duyên này là rất khó nói, ước mơ thì vẫn phải có, vạn nhất thực hiện được thì sao?
Hắn gối thẻ trúc, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Đồng hành cùng thương hội, đường xá giống như cũng ngắn lại, chỉ nửa tháng đã tới đất của phủ Khai Phong.
Vốn Lý Ngư tính đi hai tháng, trong thương đội toàn là xe ngựa, có công cụ thay cho đi bộ, lại không cần mua sắm, tất nhiên là đi nhanh.
Đứng trên đồi cao, nhìn xuống dưới, hiện ra trước mắt mọi người là một tòa thành trì khổng lồ, tường thành của nó cao ngất trong mây, cầu treo trải rộng hơn chục trượng, nhân loại ở trước mặt nó, nhỏ yếu giống như con kiến.
Dưới tường thành, trên quan đạo, đều là người đi đường nhiều chi chít.
Nghe nói trong tòa thành này, có ngàn vạn nhân khẩu, là thành thị phồn hoa nhất của lục triều, dưới lòng đất còn có một quỷ thị, chỉ cần ngươi ra giá thích hợp, cái gì cũng có thể mua được.
- Tiết Bàn, thương đội của các ngươi kinh doanh những gì?
Vừa nói tới cái này, Tiết Bàn lộ ra vẻ thiếu hứng thú, ngược lại là tùy tùng bên cạnh cười cười trả lời:
- Đạo trưởng không biết đấy thôi, sản nghiệp của Tiết gia chúng ta không câu nệ ở loại nào, có thể kiếm tiền thì đều làm. Có tơ lụa lăng la, đồ may vá muối ăn cũng có. Tơ Cẩm Châu , sợi Thanh An , quạt ngọc từ Quỳnh Ngọc, ngựa Sóc Châu, đường Kinh Xuyên, thức ăn tươi phía nam, tuấn mã phương bắc, kỳ trân hải ngoại, cái gì cần có đều có, tới nam buôn bắc, dùng cái này để kiếm lợi.
- Chẳng trách lại có tiền như vậy.
Lý Ngư cười ha ha.
Vừa rồi hắn từ trong hàng hóa, cảm nhận được kim linh rõ ràng, hơi kiểm tra một chút, trong thương đội này có sắt có đồng còn có cả vũ khí.
- Vậy các ngươi có buôn bán vũ khí không?
Tùy tùng ngẩn ra, lập tức tươi cười nói,
- Đạo trưởng nói đùa rồi, đó là mua bán vi phạm lệnh cấm, chúng ta làm sao dám làm, cho dù chúng ta dám, trên đường đi cũng không qua được trạm kiểm soát.
- Ồ, vậy à.
Lý Ngư cười khẽ một tiếng, cũng không nói ra, nhưng tùy tùng bên cạnh hắn lại có một loại cảm giác bị nhìn thấu.
Tiết Bàn cười nói:
- Những thứ này không quan trọng, Lý Ngư huynh đệ, phía trước chính là thành Biện Lương rồi, ngươi đã từng tới chưa?
- Chưa từng tới, nhưng có nghe nói tới.
- Ta cũng vậy! Nghe nói nơi này còn phồn hoa hơn Kim Lăng, lần này phải kiến thức một chút!