Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Hà Tình cầm gói đồ ăn vặt nhưng chỉ nhìn chằm chằm chứ không mở ra, nuốt nước bọt một cái.

Lâm Tiểu Lệ nhỏ giọng nhắc nhở: "Tình Tình, nếu bây giờ chưa ăn thì cất đi, về nhà rồi ăn sau. Nhiên Nhiên đã nói không ăn thì chắc chắn sẽ không ăn đâu."

"Vâng..." Cô bé lén liếc nhìn Lâm Chính Nhiên, thì thầm: "Lâm Chính Nhiên, về nhà tớ sẽ đưa đồ cho cậu xem."

Lâm Chính Nhiên gật đầu, Hà Tình thấy hắn không giận mới dám bỏ thanh sô cô la vào túi.

Về đến nhà, Hà Tình vội vác cặp sách nhỏ chạy đến cửa nhà mình, bấm mật khẩu mở cửa.

Hà Tình là đứa trẻ sống với mẹ đơn thân, mẹ cô bé thường xuyên tăng ca nên hầu như Hà Tình đều tự về nhà một mình.

Lâm Tiểu Lệ nhắc: "Tình Tình, lát nữa nấu cơm xong cô sẽ gọi con nhé!"

"Vâng ạ, con chỉ lấy đồ thôi!"

Hà Tình đặt cặp xuống, vào phòng ngủ tìm hộp kẹo, rồi lại bò xuống gầm tủ quần áo, nhoài người với tay vào trong.

Sau một hồi mò mẫm, cô bé lôi ra được một chiếc hộp nhỏ, phủi bụi trên đó, mím môi đầy lưu luyến nhưng nghĩ lại chuyện hôm nay, vẫn quyết định đem tặng cho Lâm Chính Nhiên.

Ôm hai chiếc hộp sang nhà Lâm Chính Nhiên, Lâm Tiểu Lệ và Lâm Anh Tuấn đã vào bếp nấu ăn.

Dường như Hà Tình có một nỗi sợ bẩm sinh với Lâm Chính Nhiên, đứng ngoài cửa phòng ngủ hé mở của hắn, nhìn hắn ngồi trên giường sắp xếp đồ đạc mà không dám bước vào.

Cô bé chỉ ngoan ngoãn đứng đó: "Lâm Chính Nhiên, tớ mang đồ đến rồi."

Lâm Chính Nhiên ừ một tiếng rồi tiếp tục dọn dẹp, tưởng cô bé đã vào phòng, nhưng chờ một lúc lại phát hiện cô bé vẫn đứng ngoài cửa nhìn mình chằm chằm.

Không hề nhúc nhích.

"Cậu đứng đó làm gì vậy?"

Hà Tình ngập ngừng muốn nói lại thôi, cô bé sợ tự tiện vào phòng sẽ khiến Lâm Chính Nhiên nổi giận, nhưng lại không dám nói ra, thế là cúi đầu không nói lời nào.

Lâm Chính Nhiên vỗ nhẹ lên giường: "Lại đây ngồi đi, đưa đồ cho tôi, rồi đóng cửa lại."

"Ừm."

Hà Tình ngoan ngoãn làm theo, ngồi xuống, đưa đồ cho hắn, rồi đứng dậy quay lại đóng cửa, sau đó đứng thẫn thờ ở đó.

Cô bé nhát tới nỗi chỉ biết làm theo đúng từng chi tiết mà hắn ‘ra lệnh’.

Lâm Chính Nhiên vốn không phải người dễ nổi nóng, nhưng lúc này trên trán cũng lờ mờ nổi lên gân xanh.

Hắn bước tới nhéo nhẹ má cô bé khiến Hà Tình ấm ức kêu ưm ưm.

"Cậu lại đứng đây làm gì nữa? Lên giường ngồi đi chứ!"

"Xin lỗi xin lỗi!"

"Sao cứ như tôi ngày ngày bắt nạt cậu vậy? Rõ ràng là cậu lúc nào cũng làm tôi phát bực."

Cô bé cảm thấy oan ức: "Tớ không có."

Lâm Chính Nhiên quay lại giường mở hộp kẹo ra.

[Chà! Một hộp đan dược bổ dưỡng! Tuy phẩm chất không quá cao cấp nhưng số lượng nhiều, đối với người mới bắt đầu tu tiên như ngươi cũng là bảo vật cực phẩm. Nếu toàn bộ hấp thu tốt, thì hoàn toàn có thể tăng nhanh mấy cấp tu vi trong vòng nửa năm!]

Kỳ lạ thật, nhớ lại gói sô cô la mẹ đưa lúc nãy, chẳng lẽ chỉ những thứ từ Hà Tình mới được hệ thống coi là bảo vật?

"Những viên kẹo này cậu lấy ở đâu vậy?"

Hà Tình trả lời: "Đều là mẹ cho tớ, mỗi lần tớ ăn không hết thì để dành lại mấy viên, phòng khi có ngày không có gì ăn."

Lâm Chính Nhiên lại mở chiếc hộp dẹt hơn, chắc chính là thanh sô cô la lớn Hà Tình đã nhắc đến chiều nay.

Sau khi mở ra, quả nhiên là một thanh sô cô la đen nguyên khối, trên mặt còn có các loại hạt khô, chỉ có vẻ do để quá lâu... Trông đã có dấu hiệu biến chất.

[Hắc Huyết Cao, phẩm chất cực tốt nhưng do bị môi trường ăn mòn, đã mất đi công hiệu, vô dụng]

Lâm Chính Nhiên định nói thứ này đã hết hạn, nhưng thấy vẻ mặt Hà Tình lưu luyến, hai bàn tay nhỏ nắm chặt vào nhau, rất căng thẳng.

"Không nỡ cho tôi à?" Hắn tò mò hỏi.

Hà Tình nghe vậy ngẩng đầu: "Không phải, không phải không nỡ... Chỉ là..." Giọng cô bé rất nhỏ: "Đây là món quà duy nhất ba tặng cho tớ, nếu cậu muốn lấy, có thể... Chừa lại cho tớ một chút được không?"

Lâm Chính Nhiên tò mò hỏi: "Nếu tôi không chừa lại cho cậu thì sao? Một chút cũng không chừa cho cậu."

"Chỉ cần một chút xíu thôi, tớ không cần nhiều."

"Một chút cũng không cho thì sao? Nói đúng hơn là tôi cố tình không cho cậu, ăn không hết thì vứt chứ không cho cậu."

Hà Tình nhìn Lâm Chính Nhiên, đột nhiên mắt đỏ hoe, nước mắt lăn dài.

"Vậy... Vậy cậu ăn không hết định vứt ở đâu, tớ đi nhặt vậy..."

Lâm Chính Nhiên toát mồ hôi, đưa lại thanh sô cô la cho Hà Tình: "Đừng khóc! Tôi không thích thứ này, cậu cứ giữ lấy đi, nhưng coi như trả ơn tôi cứu cậu." Hắn lắc lắc hộp kẹo trong tay: "Hộp kẹo này chưa đủ. Từ nay mỗi lần mẹ cho cậu kẹo, cậu đều phải chia cho tôi một ít. Và sau này còn phải nghe lời tôi nữa, hiểu chưa?"

Hà Tình nghe hắn nói không lấy, lập tức vui vẻ trở lại không khóc nữa, cẩn thận cất thanh sô cô la vào lòng.

"Được! Từ nay tớ sẽ chia cho cậu một nửa số kẹo! Nghe lời cậu."