Ta Tại Nhà Trẻ Giả Vờ Tu Tiên

Chương 20. Mất tập trung

Chương trước

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Sau hậu trường, Hà Tình đã thay xong bộ đồ Taekwondo trắng tinh, đứng trước gương hít một hơi thật sâu.

Cô bé bước ra khỏi phòng thay đồ, nhìn thấy Lâm Chính Nhiên đang khoanh tay ngồi trên ghế dài ở khu vực khán giả, hai người nhìn nhau.

Hắn làm động tác giơ ngón tay cái lên với cô bé.

Mặt Hà Tình đỏ bừng, dùng sức gật đầu, hôm nay cô bé nhất định phải thắng! Trước mặt Lâm Chính Nhiên.

Huấn luyện viên Taekwondo đứng bên cạnh thổi còi.

“Đã đến lúc cuộc thi diễn ra nửa năm một lần, như mọi khi, người giành được giải nhất sẽ nhận được phần thưởng tự chọn năm trăm tệ, người thứ hai và thứ ba sẽ nhận được món quà đặc biệt mà võ đường chuẩn bị cho các bạn, bây giờ bắt đầu cuộc thi!”

Tất cả mọi người xếp hàng, theo số thứ tự huấn luyện viên rút thăm để tiến hành thi đấu với nhau.

Lâm Chính Nhiên ngồi nhìn Tiểu Hà Tình từng bước đánh bại hết tất cả đối thủ.

Cô bé giờ đây hoàn toàn không còn giống cô gái yếu ớt bị người ta bắt nạt mấy năm trước.

Tinh thần, sức mạnh và ánh mắt của cô bé đã có sự thay đổi.

[Trong trận chiến trước khi lên đường, Hà tiên tử tay cầm tiên kiếm tỏa ra khí thế mạnh mẽ tựa như nhất kỵ đương thiên! Dường như đang muốn nói với ngươi rằng, dù nàng không quay về tông môn cũng sẽ không quên khoảng thời gian bên nhau cùng ngươi, sẽ không quên những ngày cùng tu luyện, khí thế mạnh mẽ bây giờ chính là minh chứng]

[Chỉ là trước chiến thắng cuối cùng, ngươi có thể nhận ra một chút lo lắng kỳ lạ trong biểu hiện cảm xúc của nàng, điều này có thể sẽ ảnh hưởng đến kết quả cuối cùng]

Hà Tình đã tiến vào vòng cuối, trên sân chỉ còn lại bốn người.

Sau khi so tài với bạn nam đếm ngược thứ hai, đột nhiên cô bé bị cậu ta vật ngã xuống đất, mặc dù cuối cùng vẫn giành được chiến thắng.

Nhưng Hà Tình lúc đó rõ ràng chịu đau.

Huấn luyện viên hỏi có sao không, Hà Tình lắc đầu, nói là không có vấn đề gì.

Huấn luyện viên kiểm tra thấy cô bé không sao, thổi còi: “Nghỉ ngơi một chút, sắp bắt đầu trận đấu cuối cùng! Hà Tình đấu với Tiểu Long!”

Nhân lúc nghỉ ngơi, Lâm Chính Nhiên đi đến bên cô bé, Hà Tình mím môi báo cáo chiến tích: “Lại thắng rồi.”

Lâm Chính Nhiên cũng kiểm tra lại, hỏi chuyện gì xảy ra.

“Thắng thì thắng rồi, nhưng sao trong trận đấu cậu lại đột nhiên mất tập trung? Đang nghĩ gì thế?”

Hà Tình lúc nào cũng nói chuyện nhẹ nhàng khi đối diện với Lâm Chính Nhiên, đầu cúi xuống: “Không có gì, chỉ là… Cậu còn nhớ lúc ở mầm non, lúc cậu và tớ hứa…” 

Những từ cuối cùng của cô bé nói líu ríu, không rõ ràng.

Mặt Lâm Chính Nhiên đầy dấu chấm hỏi: “Cậu đang nói gì thế?”

Hà Tình xoa cánh tay, lấy hết can đảm, mặt đỏ lên hỏi: “Chính là… Cậu còn nhớ lúc ở mầm non, cậu đã ngoéo tay nói với tớ gì không?”

“Tôi cứ tưởng là chuyện gì chứ, đương nhiên là nhớ rồi.” 

Vẻ mặt Lâm Chính Nhiên đầy bất đắc dĩ: “Cậu nói là chuyện tôi bảo cậu cả đời phải theo tôi đúng không?”

Hà Tình mắt mở to, ánh mắt lấp lánh, có chút không dám tin: “Cậu thật sự không quên sao?”

Nói xong, Lâm Chính Nhiên nhẹ gõ đầu cô bé một cái.

Hà Tình mắt lại a một tiếng.

Lâm Chính Nhiên không vui nói: “Tôi chỉ hứa với cậu có một lần đó thôi, sao có thể quên nhanh như vậy được? Hơn nữa đây đang là lúc thi đấu, cậu lại mất tập trung vì nghĩ chuyện không quan trọng này? Còn suýt chút nữa bị thương!”

Hà Tình thầm nghĩ, chuyện này đâu phải chuyện không quan trọng, cô bé ngập ngừng giải thích: “Xin lỗi, tớ cũng không biết tại sao, chỉ là đột nhiên nhớ lại rồi mất tập trung. Nhưng trận sau chắc chắn không như vậy nữa.”

Lâm Chính Nhiên cảm thấy cạn lời, không nói gì nhưng cũng không tiếp tục trách móc.

Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa đầu Hà Tình trong sự ngạc nhiên cô bé.

Đây là lần đầu tiên.

“Cố lên, đánh bại Tiểu Long, hôm nay chức vô địch này sẽ thuộc về cậu. Tớ tin cậu có thể thắng.”

Hà Tình chưa bao giờ nhận được sự cổ vũ rõ ràng như vậy, mặt cô bé đỏ bừng, thậm chí toàn thân nổi đầy da gà, trong ký ức, đây là lần đầu tiên Lâm Chính Nhiên cổ vũ mình như vậy.

Tim đập nhanh, cô bé gật mạnh đầu: “Được! Tớ nhất định sẽ thắng!”

Lúc này, Hà Tình mạnh mẽ đến dường như cả khí thế cũng lớn gấp đôi bình thường.

Sau khi bước lên sân đấu, Tiểu Long cao lớn nhìn thấy cô bé cũng giật mình: “Vẻ mặt đấy của cậu là sao thế?”

Hà Tình mím môi, khí thế mạnh mẽ, đồng thời vẫn nhớ lời dặn dò của Lâm Chính Nhiên trước khi thi đấu.

Khi đối mặt với Tiểu Long, không được cười, không thay đổi biểu cảm, cứ nhìn chòng chọc vào cậu ta!

Nhìn cho đến khi cậu ta cảm thấy bất an!

Như vậy mới có thể đánh bại đối thủ về khí thế!

Tuy nhiên, dù đã trải qua một tháng huấn luyện khắc nghiệt, Hà Tình vẫn chưa học được hung dữ như thế nào.

Lâm Chính Nhiên ngồi dưới sân, nhìn Hà Tình với dáng vẻ ngây ngô đáng yêu, hắn đưa tay che mắt, không mặt mũi nào nhìn nữa.

Chương trước