Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lâm Chính Nhiên tỏ vẻ không vui, tựa lưng vào đầu giường: "Dù sao giờ tôi cũng được coi là thầy của cậu, lại là bạn chơi từ nhỏ, nhớ sau khi chuyển trường đừng làm tôi mất mặt, đừng để bị người khác bắt nạt."

Hà Tình gật đầu: "Sẽ không, bây giờ mấy bạn nam cũng không đánh lại tớ, tớ rất khỏe..."

"Tôi biết cậu khỏe, nhưng cậu bị bắt nạt chủ yếu là do tính cách. Sau này nếu cậu bị ai chọc cho bực bội thì cứ thẳng thừng nổi giận. Tôi biết cậu sẽ không đi gây sự với người khác, nên chỉ cần tự bảo vệ tốt chính mình là được."

Hà Tình gật đầu lia lịa, mắt lại đỏ hoe.

Dù cho cô bé ngốc nghếch cỡ nào, nhưng mấy năm qua cũng hiểu ra vì sao hồi mầm non Lâm Chính Nhiên luôn bắt mình làm chuyện xấu.

Nhưng nước mắt chưa kịp rơi đã bị ánh mắt của Lâm Chính Nhiên dọa cho bay biến.

Hắn hỏi luôn chuyện thứ hai là gì.

Hà Tình nói: "Bà ngoại tớ biết chuyện tớ học Taekwondo. Tớ vốn đã hứa với bà là Tết này sẽ đem giải vô địch về cho bà xem, nhưng nếu chuyển trường thì tớ không thi được nữa. Nên tớ muốn nhờ cậu dạy thêm trong một tháng này, biết đâu tớ có thể giành giải sớm. Với lại, nếu lấy được giải nhất, huấn luyện viên nói được chọn một phần thưởng, tớ cũng muốn phần thưởng đó."

Lâm Chính Nhiên không cần suy nghĩ nhiều liền đồng ý: "Được, vì cậu sắp đi rồi, chút chuyện nhỏ này tôi vẫn giúp được. Đúng lúc dạo này tôi lại có chút đột phá mới, giúp cậu giành giải nhất dễ như trở bàn tay."

May mà kiến thức mới học được áp dụng kịp thời. Nếu không có tốc độ giảng dạy gấp đôi, Lâm Chính Nhiên cảm thấy việc giúp Hà Tình giành chức vô địch sớm nửa năm chắc cũng khó.

Nghe Lâm Chính Nhiên đồng ý, Hà Tình không chút nghi ngờ, vì hễ đối phương đã hứa thì chưa bao giờ nuốt lời.

[Hà tiên tử nhận được thư quay về tông môn, không những hỏi rõ quan hệ giữa ngươi và Giang cô nương, mà trước khi về còn cầu ngươi truyền thụ thêm chút quyền ý tu vi. Dù lần này chưa chắc có lợi ích gì, nhưng ngươi vẫn nhận lời thỉnh cầu của đối phương, dự định trong một tháng này dốc hết vốn liếng truyền dạy]

Giang cô nương này, Giang cô nương nọ, hệ thống đúng là thái quá.

Kể từ cuộc trò chuyện trong phòng ngủ hôm đó, Lâm Chính Nhiên bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để dạy Hà Tình luyện Taekwondo trong tháng cuối cùng này.

Mỗi chiều tan học, giờ nghỉ trưa, hay cuối tuần, hai người hầu như đều ở bên nhau.

Lâm Chính Nhiên tận tình chỉ dạy, hơn nữa phân tích từng đối thủ có thể đánh bại Hà Tình trong võ đường.

Hà Tình cũng chăm chú lắng nghe, học tập nghiêm túc, không dám lơ là chút nào.

Sau khi quan sát kỹ lưỡng, cuối cùng phát hiện ra Hà Tình chỉ có một kẻ địch không thể đánh bại.

Đó là một cậu nhóc mập tên Tiểu Long.

Cậu nhóc này mặt mũi phúng phính, dáng người lại cao lớn, dù mới đăng ký học Taekwondo năm nay nhưng nhờ lợi thế thể chất trời sinh nên áp đảo các đàn anh đàn chị.

Với tay chân nhỏ nhắn của Hà Tình, đương nhiên không thể thắng nổi đối thủ này.

Lâm Chính Nhiên hỏi cô bé đã từng đấu với Tiểu Long chưa, Hà Tình gật đầu: "Đánh hai lần, lần đầu cậu ta vật tớ xuống đất ngay, tớ choáng luôn."

"Thế lần hai?"

"Lần hai cũng vật tớ xuống đất ngay, tớ cũng choáng luôn."

Lâm Chính Nhiên toát mồ hôi: "Vậy cậu cảm thấy mình có thể thắng được Tiểu Long không?"

"Không thể thắng được." Hà Tình ăn ngay nói thật, nhưng đổi lại là một cú búng trán.

Hà Tình ôm đầu.

Lâm Chính Nhiên hỏi lại: "Tớ hỏi lại lần nữa, cậu có nghĩ mình có thể thắng được không?"

Vẻ mặt Hà Tình tội nghiệp như làm sai chuyện gì, ôm đầu gật gật: "Có thể thắng."

"Tốt lắm!" Lâm Chính Nhiên bật cười: "Chẳng phải cậu rất tự tin sao? Trẻ con đánh nhau, yếu tố thể hình không quan trọng bằng tâm lý! Chỉ cần cậu không sợ hãi, dù bị đánh cũng phải giữ lấy vẻ mặt cứng cỏi hung dữ, chắc chắn đối thủ sẽ bị mặt cậu hù cho khiếp vía."

Hà Tình hoàn toàn không hiểu Lâm Chính Nhiên đang nói gì, tâm lý là cái quái gì? Khiếp vía nghĩa là sao? Trong sách đâu có dạy mấy thứ này.

Nhưng vẫn gật đầu: "Ừm!"

"Vậy trong tháng cuối này chúng ta chỉ tập trung luyện một thứ duy nhất, ý chí của cậu! Luyện xong chỉ cần cậu áp đảo được đối thủ về khí thế, những thứ như lực đá hay kỹ thuật chân chỉ cần tập sơ sơ là được, người ta không thắng nổi cậu đâu."

Lâm Chính Nhiên nhìn chằm chằm vào Hà Tình, ra dáng một huấn luyện viên thực thụ: "Nào, làm một biểu cảm đáng sợ hoặc uy hiếp cho tôi xem."

Hà Tình ngơ ngác, cuối cùng đáng yêu nhe răng ra.

Lâm Chính Nhiên bất lực dùng tay kéo má cô bé: "Cậu đang làm cái gì vậy? Khoe răng trắng à? Giả bộ đáng yêu hả?"

Hà Tình nhắm nghiền mắt, vẻ mặt tội nghiệp: "Tớ không giả bộ đáng yêu, tớ không biết làm."

Lâm Chính Nhiên thở dài: "Thôi được rồi, tính cách thế này ai nhìn thấy cậu mà sợ chứ? Cậu cứ bắt chước tôi làm nhé, đầu tiên tôi sẽ dạy cậu cách nhíu mày, sau đó là vẻ mặt lạnh lùng, cuối cùng là liếc mắt nhìn người."