Ta Tại Mộ Địa Vẽ Da Mười Lăm Năm

Chương 1. Doanh Khuyết

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Vô Danh Chi Trủng!

Đây là nơi hỏa táng lớn nhất ở phía nam đế quốc, với hàng vạn nấm mồ chôn cất những kẻ vô danh.

Một căn nhà nhỏ nằm trơ trọi giữa hàng vạn ngôi mộ.

Cô độc, hoang vu!

Một thân ảnh lặng lẽ ngồi trong căn nhà, tĩnh mịch dùng bữa.

Toàn thân hắn chìm khuất trong chiếc áo choàng rộng thùng thình, không thấy rõ dung mạo, chỉ có đôi mắt sâu hun hút đen kịt như hai đốm lửa yếu ớt ẩn hiện.

Duy chỉ có đôi tay là lộ ra ngoài, nhưng cũng được bao phủ bởi lớp găng tay mỏng.

Hắn tên là Doanh Khuyết. Chẳng ai hay hắn từ đâu đến, chỉ biết hắn là người coi sóc, là người liệm thi của khu nghĩa địa rộng lớn này.

Cánh cửa chợt mở, vài gã tráng hán khiêng ba cỗ quan tài bước vào.

“Có việc rồi, đều là những người vừa mới chết hôm nay.” Nói rồi, bọn chúng vội vã rời đi, tránh xa Doanh Khuyết như tránh tà ma.

Doanh Khuyết nhìn bát cơm trên tay, chỉ còn lại hai miếng cuối cùng, hắn do dự hồi lâu rồi đành đặt bát đũa xuống.

Ăn uống chưa vội, xử lý chính sự mới là điều quan trọng.

Hắn tiến lại mở cỗ quan tài đầu tiên, bên trong là một thi thể nam nhân, trông vô cùng thảm hại.

Đây là một nam thi, tướng mạo tuấn tú, thân hình hùng tráng, dù đã chết nhưng nét mặt vẫn dữ tợn đáng sợ.

Người này chết vì “Thượng mã phong”, nghĩa là đột quỵ trong lúc làm chuyện chăn gối.

Doanh Khuyết thay một đôi găng tay màng mỏng, cẩn thận chỉnh sửa dung nhan nam thi, khoác lên người hắn bộ y phục tề chỉnh.

Ròng rã một canh giờ, Doanh Khuyết khoác y phục và trang điểm xong xuôi cho nam thi.

Người chết vốn dĩ không đẹp đẽ gì, nhưng qua bàn tay hóa trang của Doanh Khuyết, sắc diện của tử thi bỗng trở nên sống động như người sống.

Hoàn tất mọi việc, Doanh Khuyết rút ra một cây bút.

Thân bút bằng xương trắng, ngòi bút không biết làm từ lông gì, khi chưa chấm mực hoàn toàn trong suốt. Có đến hàng vạn sợi lông, và những sợi lông này tựa như sống động, tự mình ngọ nguậy, bên trong còn lấp lánh những luồng sáng mộng ảo.

Chấm mực vẽ tranh, vô cùng nghiêm túc, cực kỳ chuyên chú.

Ròng rã một canh giờ, Doanh Khuyết đã vẽ xong bức chân dung cho nam thi này.

Hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, một bức chân dung lại có thể sống động đến mức đó, như thể người trong tranh sắp bước ra ngoài.

Bức họa hoàn thành!

Tức thì, một luồng sáng từ trong thi thể bay ra, chui tọt vào thân thể Doanh Khuyết.

“Trích xuất tân năng lực: Bất Đảo!” (Bất Đảo: ý nói không đổ, không gục ngã, ám chỉ khả năng duy trì sức lực chăn gối bền bỉ.)

Nam thi này lúc sinh thời là nam kỹ nổi danh nhất chốn ăn chơi, quả nhiên có một tài năng đặc biệt.

Họa xong, Doanh Khuyết bắt đầu lột da thi thể.

Mũi Bạch Cốt bút sắc hơn bất kỳ con dao bén nhọn nào, lướt đi nhẹ nhàng như mây trôi nước chảy, không chút sứt mẻ.

Quá trình này gọi là Họa Bì.

Tiếp theo là giải phẫu tách xương, động tác của Doanh Khuyết nhanh như chớp, tựa như Bào Đinh giải trâu, chỉ trong chốc lát đã tách ra một bộ xương hoàn chỉnh.

Quá trình này gọi là Họa Cốt.

Cuối cùng là rút gân, toàn bộ gân mạch được rút ra nguyên vẹn, trải lên tờ giấy trắng.

Tựa như một bức họa tuyệt mỹ, thậm chí tràn đầy vẻ đẹp hậu hiện đại.

Quá trình này gọi là Họa Mạch.

Toàn bộ quy trình hoàn tất.

Lông Bạch Cốt bút chợt vươn dài, tựa như xúc tu của quỷ hồn xuyên vào da thịt, xương cốt, gân mạch của thi thể, điên cuồng thôn phệ!

Ngay lập tức, toàn bộ cây Bạch Cốt bút bừng sáng một luồng quang mang chói mắt.

Thôn phệ xong, cỗ thi thể này trực tiếp hóa thành tro tàn.

Một khi xá lợi trên đỉnh Bạch Cốt bút phát sáng, điều đó có nghĩa là ba kỹ năng đã đại công cáo thành.

Một vạn thi thể, để nuôi dưỡng Bạch Cốt bút niết bàn trọng sinh.

Doanh Khuyết viết số 9995 lên bức tường.

---

Doanh Khuyết tiếp tục nhập liệm thi thể, còn lại hai cỗ, một nam thi, một nữ thi.

Nam thi khoảng hơn năm mươi tuổi, dáng vẻ rất đẹp trai nhưng cũng rất tiều tụy, chết đuối dưới sông, trong tay nắm một mặt dây chuyền đen hình cá heo.

Nữ thi thì già nua như cành củi khô.

Nhập liệm xong xuôi cho nam thi trung niên, vẽ xong chân dung.

Trích xuất ký ức người chết.

Ngay lập tức, một luồng sáng xanh từ đại não nam thi bay ra, chui tọt vào đại não Doanh Khuyết.

Thật là một đoạn ký ức vô cùng kỳ lạ, một mối tình triền miên, chẳng lẽ là phiên bản đen tối của Titanic ở một thế giới khác sao?

Niềm vui nỗi buồn của nhân loại vốn không giống nhau, Doanh Khuyết không màng.

Tiếp theo, nhập liệm cho nữ thi già nua.

Vẫn là bức chân dung vô cùng chân thực, sống động, như thể sắp bước ra khỏi tranh.

Trích xuất kỹ năng của người chết.

Bỗng nhiên…

Trán của nữ thi già nua này đột nhiên nứt ra, như thể xuất hiện con mắt thứ ba.

Cực kỳ quỷ dị!

Con mắt trên trán, luồng sáng xanh vì tụ lại quá mức mà gần như hóa trắng.

Quang mang tụ lại đến cực điểm, rồi đột ngột chui tọt vào giữa trán Doanh Khuyết.

“Trích xuất năng lực thành công, Khai Thiên Nhãn!”

Doanh Khuyết kinh hãi vô cùng.

Lại là Khai Thiên Nhãn, quả là kỹ năng vạn người mới có một.

Mỗi Tam Nhãn Thiên Sư tu luyện thành công đều là quốc chi trọng khí (bảo vật quý giá của quốc gia).

Chương sau