Ta Làm Thần Tiên Ở Tây Du (Dịch)

Chương 1. Thiên tướng bắt yêu ma, Sơn Thần hiển uy linh (1)

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trên trời cao, mây sấm giăng kín trùng điệp, che trời lấp đất, giữa tầng mây là từng hồi trống sấm vang dội, chấn động khắp cả sơn hà.

Một luồng thiên quang mang theo thần uy vô tận phá tan tầng tầng mây sấm, chiếu thẳng xuống, bao trùm trọn vẹn ba trăm dặm Linh Đài sơn.

Phía trên tầng mây sấm, tiếng trống sấm không ngừng vang vọng, cờ xí tung bay, từng vị thiên tướng bên trong mình mặc kim giáp kim khôi, bên ngoài khoác thần bào, thần uy sáng ngời, đứng hiên ngang trên tầng mây sấm.

Lệnh kỳ vung lên, ba vạn thiên binh uy phong lẫm liệt, sát khí đằng đằng, dưới sự chỉ huy của tám vị thiên tướng, cưỡi mây sấm hùng hổ xông vào trong Linh Đài sơn.

Chỉ thấy trong Linh Đài sơn tiếng chém giết vang trời, đất rung núi chuyển, quang mang ngút trời, thần uy bao trùm bốn phương, sát khí càn quét khắp lục hợp.

Trong phút chốc, yêu ma quỷ quái trong núi đều kinh hồn bạt vía, lũ yêu quái tán loạn tháo chạy, đám tiểu ma tiểu yêu thì nằm rạp trong sơn động, cả ngày lo sợ không yên.

Không lâu sau, chỉ thấy trong núi đột nhiên vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, sau đó một luồng thần quang màu xanh lam rực rỡ bùng lên, chỉ trong nháy mắt, tám vị thiên tướng và ba vạn thiên binh vừa xông vào trong núi đều bị luồng thần quang màu xanh lam ấy đánh bật ra khỏi Linh Đài sơn.

Ba vạn thiên binh rơi rụng tan tác, còn tám vị thiên tướng thì toàn thân ướt sũng, khí cơ suy yếu, vội vã cưỡi mây bay về lại tầng mây sấm, cúi đầu bẩm báo với vị thiên tướng cầm đầu: "Khởi bẩm Đặng Nguyên Soái, trong tay tên nghiệt chướng kia có một viên 'Bích Hải Châu', một khi thi triển liền hóa ra sóng biển ngập trời, chúng thần khó lòng chống đỡ, đã bị cuốn ra khỏi Linh Đài sơn."

Đặng Nguyên Soái, tên Hóa, đứng đầu Ngũ Nguyên Soái của Lôi Bộ.

Chỉ thấy ngài răng nanh ánh bạc, uy vũ dũng mãnh, bên trong mình mặc kim giáp, bên ngoài khoác lôi bào, thần uy lẫm liệt.

Sau khi nghe Bát Phương Vân Lôi Tướng Quân ở trước mặt bẩm báo, Đặng Nguyên Soái chậm rãi phán: "Nổi trống lên, phất cờ lên, để ta đích thân vào núi bắt giữ."

"Tuân lệnh!" Bát Phương Vân Lôi Tướng Quân đồng thanh đáp lời, một lát sau, giữa tầng mây cờ xí phần phật, bốn phương trống trận vang rền.

Đặng Nguyên Soái kia cưỡi mây bay vào trong Linh Đài sơn, miệng vận lôi âm quát lớn: "Ngao Khuất, ngươi say rượu lỡ lệnh, lại còn sợ tội trốn xuống hạ giới làm yêu, ngươi đã phạm thiên điều, tội không thể tha. Nếu còn lòng hối cải, hãy lập tức ra đây chịu trói, theo ta về trời nhận tội, may ra còn một con đường sống. Nếu còn tiếp tục mê muội không tỉnh, thiên pháp bất dung!"

Lời của Đặng Nguyên Soái vừa dứt, ngài đưa tay phải ấn xuống, chỉ nghe một tiếng sét "đoàng", một tia chớp màu tím trong nháy mắt bổ thẳng xuống.

'Ầm ầm'

Tia chớp này đánh trúng một tòa thủy phủ, trong khoảnh khắc đã phá nát tòa thủy phủ ấy, chỉ thấy một luồng tiên quang bay lên, một lát sau hiện ra chân hình, là một người đàn ông trung niên mặc tiên bào, trán mọc sừng rồng, chính là Long Thần của Vũ Bộ đã trốn xuống hạ giới, Ngao Khuất.

Ngao Khuất chắp tay hành lễ với Đặng Nguyên Soái, nói: "Đặng Nguyên Soái, ta say rượu lỡ lệnh đúng là có lỗi, nhưng ta không phải sợ tội mà trốn xuống hạ giới, trước đó ta đã dâng đơn từ chức xin nhận tội lên Vũ Sư đại nhân rồi mới xuống đây."

Đặng Nguyên Soái nói: "Ngươi tuy đã dâng đơn từ chức xin nhận tội, nhưng lại chưa hề bị thẩm tra định tội, hơn nữa Vũ Sư còn chưa phê chuẩn đơn từ chức của ngươi mà ngươi đã rời khỏi Vũ Bộ, tự ý xuống hạ giới, còn dám giảo biện?"

Ngao Khuất bình thản đáp: "Đặng Nguyên Soái, chức Long Thần đó ta không làm nữa, từ nay về sau nguyện ở nhân gian làm một tiểu yêu, xin Nguyên Soái hãy chuẩn cho ta."

Đặng Nguyên Soái nói: "Ngươi đừng nhiều lời nữa, thiên pháp bất dung tình."

Nói xong, chỉ thấy Đặng Nguyên Soái vỗ tay một cái, chỉ nghe một tiếng ‘ầm ầm’, trên bầu trời lập tức giáng xuống mười hai đạo thiên lôi, trong nháy mắt đánh thẳng lên người Ngao Khuất.

Ngao Khuất kia lập tức hét lớn một tiếng, sau đó toàn thân lôi quang điện xẹt, vậy mà lại hấp thu trực tiếp thiên lôi do Đặng Nguyên Soái đánh ra.

"Đặng Nguyên Soái, ta vốn xuất thân chân long, có ngự lôi chi pháp, thiên lôi của ngươi còn chưa làm ta bị thương được đâu." Ngao Khuất nói, lật tay một cái liền tế ra một viên bảo châu lấp lánh thần quang màu xanh lam.

"Đặng Nguyên Soái, đây là Bích Hải Châu, ngươi hãy cẩn thận." Ngao Khuất nói xong, liền lập tức tế ra Bích Hải Châu.

Trong khoảnh khắc, Bích Hải Châu kia phóng ra sóng biển ngập trời, thanh thế cuồn cuộn càn quét khắp không trung, Đặng Nguyên Soái lập tức thi triển pháp lực ổn định thân hình, sau đó hai lòng bàn tay vỗ ra kình phong cuồn cuộn, va chạm cùng với sóng biển ngập trời kia.

'Ầm ầm ầm'

Trên bầu trời truyền đến từng tiếng nổ vang như sấm, sau đó sắc mặt Đặng Nguyên Soái biến đổi, chỉ cảm thấy sóng biển ngập trời trước mắt tựa như có sức mạnh vô cùng vô tận ập tới.

Chỉ sau mười hơi thở, pháp lực của Đặng Nguyên Soái đã bị sóng biển ngập trời nghiền nát, sau đó một tiếng nổ lớn vang lên, Đặng Nguyên Soái cũng bị đánh bay ra khỏi ngọn núi.

Ngao Khuất thu hồi Bích Hải Châu, nói với Đặng Nguyên Soái đang bay ra khỏi núi: "Bảo châu này có sức mạnh của cả đại dương, Đặng Nguyên Soái, đắc tội rồi, hay là ngươi cứ thu binh về đi thì thế nào?"

Chương sau