Ta Không Phải Hí Thần (Bản Dịch)

Chương 32. Dung Hợp Giả

Chương trước

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tiếp theo, hắn chỉ có thể xem Trần Yến sẽ ứng phó thế nào…

Tuy nhiên, Trần Linh đã có dự tính trong lòng, một khi thân phận của hắn bị bại lộ, hắn sẽ trực tiếp trốn khỏi khu hai, dù sao thì Hàn Mông muốn từ khu ba chạy đến đây cũng cần thời gian.

Còn về Trần Yến, cậu ta chỉ là một người bình thường, cũng không biết hắn là Dung Hợp Giả, thậm chí còn không biết Dung Hợp Giả là gì… Cho dù hắn có xảy ra chuyện gì, cậu ta cũng sẽ không bị liên lụy.

"Cậu trai, cậu còn bảo cậu không có tiền."

Người kéo xe thở hổn hển quay đầu lại nói: "Đến cả Chấp Pháp Quan Hàn Mông cũng trả tiền xe cho cậu, thân phận của cậu không đơn giản đâu."

"Ha ha, đúng là không đơn giản."

Trần Linh nghĩ đến dáng vẻ của Hàn Mông, chỉ thấy tức giận nghẹn ở cổ họng, rồi hỏi: "Còn bao lâu nữa thì đến nơi?"

"Sắp rồi, khoảng mười mấy phút nữa."

"Không cần nhanh thế, chạy thêm mấy vòng quanh con phố này nữa."

"… Hả?"

"Bảo anh chạy thì chạy đi, dù sao cũng tính tiền theo số kilomet chạy mà." Trần Linh cười lạnh một tiếng: "Không phải anh ta nhiều tiền lắm sao? Tôi sẽ tiêu hộ anh ta một khoản…"

"Vậy, vậy thì tôi chạy thật nhé?"

"Chạy đến chỗ đông người, để mọi người nhìn thấy anh, như vậy anh ta không thể ăn quỵt được."

"Được thôi!"

Người kéo xe cứ thế kéo Trần Linh, chạy mười mấy vòng trên con phố đông đúc nhất khu hai, có thể thấy người kéo xe cũng rất phấn khích, bởi vì chỉ riêng quãng đường chạy thêm này thôi cũng đủ cho anh ta kéo khách hai ba ngày rồi.

Khi Trần Linh xuống xe, khóe miệng người kéo xe đã liệt đến tận mang tai, chỉ hận không thể quỳ xuống lạy vị thần tài này ngay tại chỗ.

Vì chỉ có hắn bị "ép xuất phát", Ngô Hữu Đông phải mất vài tiếng nữa mới đến nơi, Trần Linh chỉ có thể một mình đến phố Băng Tuyền, hội hợp với Chấp Pháp Giả khu hai đang tuần tra ở đó.

Vừa đến phố Băng Tuyền, Trần Linh đã cau mày.

Dây cảnh báo màu vàng gần như phong tỏa toàn bộ con phố, trong không khí vẫn còn thoang thoảng mùi máu tanh, hai bên là những ngôi nhà thấp lè tè trống không, không có bóng người, chỉ có vài vết máu đỏ thẫm bắn tung tóe trên bức tường trắng, trông rất ghê rợn.

Trần Linh cúi người chui qua dây cảnh báo, dưới chân toàn là đá vụn, như thể trước đây từng có một con thú dữ xuất hiện ở đây, tàn sát cả con phố.

"Đây là…" Trần Linh nhíu mày khó hiểu.

Trong đống đổ nát xa xa, có vài bóng người mặc đồng phục đen đỏ đang đi lại, họ thấy Trần Linh bước qua dây cảnh báo thì lập tức tiến đến.

"Là dự bị từ khu ba đến à? Sao lại đến sớm thế?"

Trần Linh đưa lệnh điều động của mình ra, đổ hết mọi tội lỗi cho Hàn Mông, nói rằng anh ta bảo hắn phải xuất phát càng sớm càng tốt.

Chấp Pháp Giả gật đầu: "Đến sớm cũng tốt, vừa hay chúng tôi đang thiếu người… Tôi tên Tiền Phàm, hiện là Chấp Pháp Giả phụ trách phố Băng Tuyền, hai ngày nay cậu theo tôi làm việc."

"Vâng." Trần Linh dừng lại một chút: "Anh Phàm, rốt cuộc ở đây đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Các cậu không nghe nói sao?"

Tiền Phàm ngạc nhiên hỏi: "Buổi tối hôm kia … cũng chính là ngày Hôi giới giao nhau, có một con tai ương chạy đến khu hai, giết chết cả nửa con phố."

Trần Linh sửng sốt: "Buổi tối hôm kia?"

"Đúng vậy."

Tiền Phàm gật đầu: " Chấp Pháp Quan Mã Trung của các cậu ở khu ba không nói cho các cậu biết sao? Lần Hôi giới giao nhau này, rất có thể đã có hai con tai ương chạy ra … Một con cấp năm, một con cấp ba.”

“Con xuất hiện ở khu ba của các cậu là con cấp năm nhưng có vẻ sức tàn phá không mạnh, gây ra thương vong rất ít… Con ở khu hai của chúng tôi là con cấp ba, tuy cấp bậc không cao nhưng tính sát thương thì thực sự rất mạnh…"

Nghe đến đây, đầu óc Trần Linh đã không còn hoạt động được nữa,

Hắn vẫn luôn nghĩ rằng, con tai ương trong đầu hắn chính là con duy nhất chạy ra từ Hôi giới … Nhưng bây giờ lại xuất hiện thêm một con nữa sao?

"Còn con cấp ba kia thì sao? Đã bắt được chưa?"

Tiền Phàm thở dài: "Nếu bắt được rồi thì cần gì chúng tôi ở đây chứ? Sau khi giết người xong, con tai ương đó đã biến mất… Nhưng có Chấp Pháp Giả nhìn thấy hướng nó bỏ đi, có lẽ là về phía sau núi."

Phía sau núi…

Trần Linh nhớ rằng phía sau núi nằm giữa khu hai và khu ba.

"Tôi thấy hai con tai ương này cũng kỳ lạ thật… Bình thường, sau khi tai ương xuất hiện và gây ra động tĩnh lớn thì sẽ nhanh chóng bị bắt giữ, một mặt là vì chúng có kích thước lớn, mặt khác là vì chúng không thể kiểm soát được việc tiếp tục giết người… Nhưng hết lần này tới lần khác lần này, hai con tai ương đều biến mất cùng lúc, như thể bốc hơi khỏi thế gian vậy!"

Trần Linh khẽ động lòng, giả vờ hỏi một cách tùy ý: "Tôi nghe nói, có một loại người gọi là… Dung Hợp Giả?"

"Dung Hợp Giả …"

Chương trước