Ta Có Thể Gia Trì Muôn Vàn Thần Thông

Chương 1. Thế đạo

Chương sau

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Trời quang mây tạnh, nắng gắt như đổ lửa.

Lưng đeo chiếc gùi tre nặng trịch, Trương Viễn khó nhọc bước đi trên con đường núi gập ghềnh.

Những giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng lăn dài trên trán thiếu niên mười lăm tuổi, làn da màu đồng cổ nhạt dưới ánh mặt trời ánh lên vẻ trơn bóng, cơ bắp cuồn cuộn dưới lớp áo mỏng manh.

Vòng qua ngã rẽ, một thôn xóm được bao bọc bởi quần sơn hiện ra trong tầm mắt Trương Viễn.

Hắn đưa tay quệt mồ hôi trên mặt, nở một nụ cười nhàn nhạt.

Trần Gia thôn.

Nhà của Trương Viễn ở kiếp này!

Năm năm trước, hắn từ trong mông lung phá giải ký ức tiền kiếp, dần dần khôi phục lại trí nhớ của đời trước.

Tuy không hiểu vì sao mình lại xuyên không đến thế giới cổ đại khác lạ này, nhưng Trương Viễn không hề oán trời trách đất hay tự bạo tự khí, mà nỗ lực học tập kỹ năng sinh tồn.

Đến nay hắn đã quen với cuộc sống nơi đây.

Hít sâu một hơi, Trương Viễn không đi thẳng về nhà, mà rẽ sang một con đường nhỏ khác.

Chẳng bao lâu sau, hắn nhìn thấy một căn nhà gỗ bên bìa rừng.

Sắc mặt Trương Viễn lập tức thay đổi.

Chỉ thấy trước căn nhà gỗ, trong sân được rào bằng tre nứa, ba thiếu niên mười mấy tuổi mặc võ phục đang dưới sự chỉ bảo của một nam tử trung niên, nhất cử nhất động luyện tập quyền cước võ kỹ!

Cảnh tượng này khiến cổ họng Trương Viễn càng thêm khô khốc, hắn mím chặt môi, tiếp tục đi về phía nhà gỗ.

Chỉ là con đường nhỏ đã đi qua vô số lần này, hôm nay lại trở nên khó đi lạ thường.

Thế nhưng Trương Viễn còn chưa đến trước cổng sân, nam tử trung niên kia đã bước ra chặn hắn lại.

Nam tử trung niên này thân hình cao lớn, da dẻ đen nhẻm, má trái có một vết sẹo dài, ánh mắt sắc bén, khí thế vô cùng hung hãn.

Ánh mắt gã nhìn Trương Viễn tối tăm khó lường.

"Cao sư phụ!"

Trương Viễn vội vàng tháo gùi tre trên lưng xuống, cung kính nói: "Hôm nay giá gạo trên huyện lại tăng thêm một văn, cho nên chỉ mua được bảy mươi tư cân..."

"Được rồi."

Nam tử trung niên ngắt lời hắn, lạnh nhạt nói: "Ngươi vất vả rồi, sau này không cần đến nữa đâu."

Dù trong lòng đã có chuẩn bị, nhưng khi nghe câu nói vô tình này của đối phương, trái tim Trương Viễn vẫn hẫng một nhịp.

Hắn im lặng một lát, chua xót hỏi: "Cao sư phụ, là ta làm sai chỗ nào sao?"

Trần Gia thôn hơn trăm hộ gia đình, tổng cộng năm sáu trăm nhân khẩu, trong đó được công nhận là có bản lĩnh nhất gồm hai người, một là Trần lão phu tử học thức uyên bác lại biết chút y thuật, người còn lại chính là Cao liệp hộ trước mặt Trương Viễn!

Sau khi Trương Viễn thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, đầu tiên bái Trần lão phu tử học văn biết chữ, sau đó lại tốn bao tâm tư lấy lòng Cao liệp hộ.

Nghe nói Cao liệp hộ xuất thân quân ngũ, vì thương tật nên về quê định cư ở Trần Gia thôn, ngày thường dựa vào săn bắn để kiếm sống.

Người này võ lực xuất chúng, từng một mình giết chết một con gấu đen, nếu không phải bị thọt một chân, hoàn toàn có thể mưu cầu một công việc tốt trong huyện nha hoặc những gia đình giàu có trên huyện thành.

Chỉ là tính tình Cao liệp hộ cô độc lạnh lùng, xưa nay sống tách biệt, rất ít khi qua lại với người trong thôn, cực kỳ khó gần gũi.

Để có thể học được bản lĩnh của đối phương, Trương Viễn chịu đựng sự lạnh nhạt và chế giễu, vắt kiệt suy nghĩ để làm việc cho gã.

Ví như hôm nay, trời chưa sáng hắn đã chạy đến huyện thành cách đó hai mươi dặm, vất vả cõng mấy chục cân gạo trở về.

Còn những việc vặt như chẻ củi gánh nước, Trương Viễn giúp đối phương không biết bao nhiêu lần!

Hơn ba năm trời, theo lý thuyết dù là một tảng đá cũng nên được tấm lòng thành của hắn ủ nóng, kết quả hôm nay lại bị tạt một gáo nước lạnh buốt.

Dù Trương Viễn làm người hai kiếp tâm chí kiên định, cũng không nhịn được nảy sinh ý nghĩ phẫn uất.

Cao liệp hộ hờ hững liếc hắn một cái, nói: "Ngươi làm không tệ, ta cũng biết tâm tư của ngươi, vốn dĩ ta có nghĩ tới việc nhận ngươi làm đệ tử, nhưng mà..."

Gã chỉ tay về phía ba thiếu niên trong sân: "Hôm qua Trần Đức Bình Trần viên ngoại đã dẫn con cháu đến bái sư, đồng thời dâng lên hậu lễ, ngươi hiểu chưa?"

Trần Đức Bình Trần viên ngoại?

Trong lòng Trương Viễn kinh ngạc không thôi — Sĩ thân sao lại dẫn con cháu chạy đến sơn thôn bái sư học nghệ?

Nhưng bất kể nguyên nhân gì, hắn hiển nhiên không có bất kỳ năng lực nào để cạnh tranh với con cháu nhà viên ngoại!

Nén xuống nghi hoặc và chua xót trong lòng, Trương Viễn cúi đầu đáp: "Đã hiểu."

"Rất tốt."

Cao liệp hộ gật đầu, rất hài lòng với sự biết điều của Trương Viễn.

Nam tử trung niên này đưa tay nhấc gùi tre dưới đất lên, xoay người đi khập khiễng được vài bước, bỗng quay đầu thò tay vào ngực, móc ra mấy vụn bạc và tiền đồng ném xuống trước mặt Trương Viễn: "Về đi."

Chương sau