Ta Chuyên Tâm Chuyển Gạch Tại Thế Giới Tu Tiên

Chương 5. Cách Sống Tốt Nhất Của Một Người Bình Thường!

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Ngày hôm sau, Lâm Tiểu Mãn bị tiếng gà gáy chó sủa đánh thức. Nàng uể oải ngồi dậy, ngẩn người một lúc rồi mới chỉnh trang ra cửa đi rửa mặt.

Hôm qua được an bài đến trong tiểu viện ở thôn Nguyệt Hà này, nàng đã phát hiện ra sân viện rất lớn, lại vuông vức, từng gian nhà nằm sát cạnh nhau, mỗi gian phòng có một người ở.

Trước khi bọn họ đến, nơi này còn có tám người khác đang ở, cộng thêm 32 người bọn họ, tổng cộng là 40 người.

“Lâm Tiểu Mãn, cuối cùng ngươi cũng dậy rồi! Người tu luyện không thể lười biếng như thế đâu.” Đang đứng ngẩn người ở cửa ra vào, Lâm Tiểu Mãn nghe vậy đã vội vàng quay đầu nhìn lại.

Là Lục Hữu Linh, người ở ngay cạnh phòng nàng.

Hôm qua khi bọn họ chọn phòng, vì còn rất nhiều phòng trống nên có thể tùy ý lựa chọn. Sau khi nàng chọn căn phòng này, Lục Hữu Linh đã nhanh chóng chọn ngay căn bên cạnh nàng, quả là một người dễ làm quen.

“Lục Hữu Linh.”

“Đói bụng không? Có màn thầu để ăn nè. Cho ngươi, ăn lót dạ trước đã.” Lục Hữu Linh cười hì hì chạy tới, nhét vào tay Lâm Tiểu Mãn một cái bánh bao chay to tướng.

“Ăn mau, ăn mau! Miễn phí đó! Thôn trưởng nói, trước khi chúng ta Dẫn Khí Nhập Thể thành công, mỗi ngày có thể ăn ba cái màn thầu miễn phí. Đây là ta đã giúp ngươi nhận về rồi.” Lục Hữu Linh kéo cái bàn nhỏ tới ngồi cạnh Lâm Tiểu Mãn, trong miệng luyên thuyên không ngừng.

“Sau này ngươi không thể dậy muộn lười biếng như vậy nữa đâu, nếu đến trễ thì sẽ không còn gì để ăn đâu.”

Lâm Tiểu Mãn nghe là đồ miễn phí thì không từ chối nữa, nàng cười nói cảm ơn rồi cắn một miếng màn thầu.

“Ưm, ngon quá.”

Cái màn thầu này khác hẳn với bất kỳ loại màn thầu nào nàng từng nếm qua, nó ngon kinh khủng!

Lục Hữu Linh nhìn chiếc màn thầu trong tay nàng, nuốt nước bọt một cái, sau đó gật đầu nói: “Đương nhiên rồi! Đây chính là màn thầu của Tu Tiên giới, mang linh khí, dĩ nhiên là phải ngon rồi!”

Lâm Tiểu Mãn thấy y như vậy, liền xé một nửa màn thầu đưa cho y, nói: “Cầm lấy, ngươi cũng ăn đi.”

“Không cần đâu, không cần đâu! Ta ăn rồi, ngươi ăn đi.” Lục Hữu Linh vội vàng xua tay từ chối, nhưng ánh mắt lại cứ dán chặt vào chiếc màn thầu không nỡ rời đi.

Lâm Tiểu Mãn phì cười không thôi: "Nhiều thế này ta ăn không hết đâu. Ăn đi, ta còn muốn hỏi ngươi cách tu luyện như thế nào nữa chứ.”

Lâm Tiểu Mãn đem nửa cái màn thầu kia nhét vào tay Lục Hữu Linh, sau đó tiếp tục ăn phần của mình.

Lúc này, Lục Hữu Linh mới vui mừng khôn xiết nhận lấy rồi ăn. Y thỏa mãn đến mức mắt híp lại, sau đó sắc mặt lại lập tức xụ xuống: “Tu luyện á? Chẳng cảm giác được gì cả.”

“Nếu chúng ta cứ mãi không thể Dẫn Khí Nhập Thể thì sao?” Từ khi tiến vào thôn làng này, Lâm Tiểu Mãn đã không ôm quá nhiều hy vọng vào việc tu luyện nữa. Đương nhiên, tu luyện chắc chắn là phải tu, còn về việc tiến vào ngoại môn Thiên Diễn Tông, một sự kiện có xác suất nhỏ như vậy, Lâm Tiểu Mãn ở kiếp trước đã lăn lộn cả đời chốn công sở nên quá rõ những chiêu trò vẽ bánh này là gì rồi.

Sống tốt cuộc sống hiện tại, làm hết sức mình những việc mình có thể làm, đó chính là cách sống tốt nhất của một người bình thường.

Vì thế, vào đêm đầu tiên đến thôn Nguyệt Hà, nàng không vội vàng cuống quýt đi tu luyện, mà lại tuân theo nhu cầu của cơ thể, ngủ một giấc trước đã.

Trước mắt, nàng cần cân nhắc vài điều:

Thứ nhất, tu luyện, làm sao để thành công Dẫn Khí Nhập Thể.

Thứ hai, sinh tồn, không biết thôn Nguyệt Hà sẽ quản lý bọn họ đến khi nào, nhưng chắc chắn sẽ không mãi mãi nuôi bọn họ miễn phí.

Mặc Lâm Tiểu Mãn suy nghĩ bên này, Lục Hữu Linh bên kia đã há miệng, chỉ hai - ba miếng là trực tiếp nuốt trọn nửa cái màn thầu kia rồi nói: “Chuyện đó là không thể nào! Chúng ta có linh căn, nhất định có thể Dẫn Khí Nhập Thể!”

Nhưng ba ngày thành công, một tháng thành công hay ba tháng thành công thì lại khác nhau rất nhiều.

Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc nghĩ đến những điều này. Lâm Tiểu Mãn ăn xong màn thầu, bụng đã no, lập tức đứng dậy vỗ vỗ tay: “Vậy chúng ta cùng cố gắng nhé, tranh thủ sớm ngày Dẫn Khí Nhập Thể.”

Lục Hữu Linh gật đầu lia lịa: "Đúng vậy! Dẫn Khí Nhập Thể rồi tiến vào ngoại môn!” Lâm Tiểu Mãn cũng như y, trực tiếp giơ nắm đấm lên đụng vào tay y: "Dẫn Khí Nhập Thể!”

Vượt qua kỳ thực tập!

Đến đây, hai người tách ra, chạy về phòng của mình.

Lâm Tiểu Mãn khoanh chân ngồi trên giường, mở túi nạp vật, đổ đống đồ vật bên trong ra. Nàng cầm cuốn công pháp tu luyện Luyện Khí kỳ kia lên xem, trên đó viết: Thiên Nguyên Quyết.

Tên nghe thì rất khí thế, nhưng nội dung công pháp lại cực kỳ đơn giản, chỉ có chín câu, nhìn hai lần là thuộc làu làu.

Lâm Tiểu Mãn ghi nhớ kỹ những gì pháp quyết chỉ dẫn, sau đó nhắm mắt tĩnh tâm, mặc niệm pháp quyết trong lòng. Nàng mặc niệm từng lần một, tĩnh tâm cảm thụ linh khí xung quanh. Không biết đã qua bao lâu, xung quanh đột nhiên tối sầm lại, sau đó nàng không còn biết gì nữa.