Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Lâm Tiểu Mãn ôm một xấp giấy phù dày cộm về phòng mình.

Sau khi ngồi xuống, nàng đặt những lá giấy phù mua ở cửa hàng sang một bên, bắt đầu mài mực chuẩn bị dùng những lá giấy phù do Đường Thành Siêu mang đến để vẽ trước. Nàng không dùng linh lực để vẽ, mà trước tiên dùng mực phù thông thường bắt đầu vẽ phù.

Cứ như vậy, nàng liên tục vẽ khoảng ba mươi lá, cảm thấy đã có thể nhắm mắt cũng đủ khả năng múa một bút thành Phù, lúc này mới cẩn thận từng li từng tí cầm giấy phù và phù bút ở cửa hàng ra.

Trước tiên phải bồi dưỡng linh lực đến trình độ tốt nhất, sau đó mới bắt đầu hạ bút vẽ phù. Sau khi rót linh lực vào phù bút, linh lực di động, ngòi bút cũng bắt đầu hoạt động theo tâm ý của Lâm Tiểu Mãn, một mạch thành công... Nhưng Xèo, bốc khói!

Lâm Tiểu Mãn thoáng nhụt chí trong chốc lát, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh cầm lấy lá phù thứ hai tới, tiếp tục vẽ, cực kỳ tỉ mỉ kiên nhẫn. Nàng chỉ có ba lần cơ hội, sau khi dùng hết linh lực lại phải điều tức tu luyện để khôi phục.

Bốc khói!

Bốc khói!

....

Lâm Tiểu Mãn vẽ xong ba lá linh phù nhưng đều thất bại, linh lực hao hết.

Sau khi điều tức, nàng lại dùng những lá phù bỏ đi kia, không thêm linh lực để luyện tập. Cứ như vậy luyện thêm khoảng mười lá, nàng lại một lần nữa chuyển sang vẽ linh phù. Mặc dù vẫn mỗi lần đều thất bại, nhưng nàng lại có cảm giác mình đã chạm đến biên giới của thành công rồi.

Vấn đề là miệt mài vẽ cho đến Giờ Thân, nàng vẫn chỉ chạm đến biên giới của thành công thôi.

Lâm Tiểu Mãn thở hắt ra một hơi, ngẩng đầu nhìn mặt trời đang lặn ở phía chân trời, khẽ siết chặt nắm đấm.

Ngày mai nhất định sẽ được!

Trong khoảng thời gian sau đó, cuộc sống của Lâm Tiểu Mãn diễn ra theo một quy luật cố định. Tại thôn Nguyệt Hà, nàng tu luyện suốt đêm, chờ đến sáng sớm sẽ ra đồng thi triển Linh Vũ Thuật cùng Ngũ Hành Quyết. Việc trồng trọt vẫn là tất yếu, bởi đây chính là khẩu phần lương thực cho nàng trong một năm tới.

Ăn xong điểm tâm, nàng lại vội vã chạy đến phường thị, ngồi ngoan ngoãn trong cửa hàng phù lục suốt một ngày. Mỗi ngày nàng đều dùng giấy phù bỏ đi để luyện tập trước, sau đó mới dùng phù tốt để vẽ phù. Nàng luôn tự khống chế để bản thân không lãng phí vượt quá chín tấm phù, một khi đủ định mức nhất định sẽ dừng tay.

Cứ thế trải qua vài ngày, một trăm tấm phù được cửa hàng phù lục phát cho nàng đã gần cạn, chỉ còn lại vỏn vẹn năm tấm cuối cùng.

Lâm Tiểu Mãn cầm lấy năm tấm phù đó, ngồi vào vị trí của mình, hít một hơi thật sâu.

“Thành bại tại đây! Lần này nhất định phải thành công!”

Nàng có cảm giác chỉ cần một tấm nữa là mình có thể thành công rồi, mặc dù cái cảm giác ấy đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần...

Đã điều tức đủ, giờ chính là lúc linh lực của nàng dồi dào nhất.

Số phù phế Đường Thành Siêu đưa đến đã dùng hết, vừa vặn xúc cảm vẫn còn, Lâm Tiểu Mãn chuẩn bị dùng phù tốt để thử xem sao.

Lâm Tiểu Mãn lập tức nhắm mắt tĩnh tâm, trừ bỏ tạp niệm, trong đầu âm thầm phác họa lại quá trình vẽ Tật Tốc Phù một lần. Sau khi xác định không còn vấn đề gì, ngay khoảnh khắc tiếp theo, nàng mở mắt ra, cấp tốc đặt ngòi bút xuống tấm phù, lại dựa theo kết cấu đã định trong lòng mà hạ bút.

Đây là cách mà nàng - sau quá nhiều lần thất bại, đã dùng kiến thức của người hiện đại để xây dựng mô hình kết cấu mà phác họa phù lục - mặc dù sau đó vẫn thất bại, nhưng thất bại của nàng lại xảy đến muộn hơn.

Ví như khi nàng dùng phương pháp mà Lý Linh đã dạy hoặc những gì sách phù lục viết để vẽ phù, nhiều nhất là đến khi phác họa được một nửa là thất bại. Nhưng khi dùng cách lý giải của chính mình để vẽ, nàng lại có thể kiên trì đến ba phần tư.

Từng tầng kết cấu nối tiếp nhau được phác họa, vẽ lên tấm phù. phù bút trong tay không ngừng lướt đi, linh lực luân chuyển theo phù bút, đến cuối cùng, trên trán Lâm Tiểu Mãn đã toát mồ hôi, linh lực trong cơ thể cuồng bạo phun trào lên tấm phù. Nàng cảm thấy linh lực trong cơ thể gần như đã cạn kiệt, toàn thân run rẩy.

Lúc này không thể từ bỏ, Lâm Tiểu Mãn, kiên trì! Thắng lợi đang ở ngay trước mắt!

Trước mắt Lâm Tiểu Mãn bị mồ hôi làm mờ, một tia linh lực cuối cùng cũng bị rút cạn. Đột nhiên, nàng cảm thấy toàn thân buông lỏng, linh quang chợt lóe.

Thành công rồi sao?

Lâm Tiểu Mãn không bận tâm đến cơ thể đang rã rời, ánh mắt nàng sáng bừng, vội vàng ngồi thẳng dậy, vừa lau mồ hôi trên mặt vừa tập trung nhìn lại.

“Ha ha ha ha ha, thành công rồi! Thành công rồi!” Nhìn tấm phù lục đang phát ra linh quang trên bàn, Lâm Tiểu Mãn không nhịn được mà cười lớn vài tiếng, nàng nắm lấy tấm phù nhảy cẫng lên, muốn đi tìm Lý Linh để chia sẻ niềm vui của mình.

“Lý sư tỷ, Lý sư tỷ! Ta thành công rồi! Vẽ ra được rồi! Vẽ ra được rồi!”

Vừa vặn lúc ấy Lý Linh đang nghỉ ngơi, mới nghe vậy đã vội vàng đứng lên hỏi: "Thật sao? Nhanh vậy sao?”

Nhớ năm đó, khi nàng học tập Tật Tốc Phù, đã lãng phí hơn hai trăm tấm phù, cuối cùng mới miễn cưỡng thành công được một tấm.