Ta Chết Đi, Các Đệ Tử Trở Nên Hung Hãn

Chương 11. Ca À, Ca Đụng Vào Ngân Lượng Của Đệ, Ca Có Hỏi Qua Ý Kiến Đệ Sao

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Dịch: Dưa Hấu

Thân thể Chu Minh Sơn dính bê bết máu, thở sâu một hơi, bàn tay to lớn quệt đi máu tươi cùng thịt vụn văng lên mặt, hắn rất muốn quát lên một câu, "Ngươi CMN là cố ý hay vô tình?".

Nhưng nhìn thấy Ân Cực chết trạng thê thảm như vậy, hắn lại nhịn xuống.

Nội tâm gào thét.

Vì sao người bị tổn thương mãi mãi là ta?

Lúc này Chu Minh Nhạc mới hoàn hồn, trong lòng dậy sóng cuồn cuộn, vốn tưởng Lâm quán chủ đã rất mạnh, không ngờ lại mạnh đến thế. Nam chinh bắc chiến, hắn tự nhiên từng nghe danh Tồi Tâm Chưởng Ân Cực, hung phạm cấp Ất.

Cảnh giới võ đạo của đối phương chỉ có hơn chứ không kém hắn, thế mà cao thủ như vậy, lại bị Lâm quán chủ một chưởng đánh thủng ngực mà chết, thật sự khủng bố.

Luận bàn hôm qua, Lâm quán chủ đã lưu thủ, nể mặt hắn rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Chu Minh Nhạc nhìn đệ đệ mình, càng cảm thấy đệ đệ quá phận, Lâm quán chủ làm việc khiêm tốn, một lòng say mê võ học, đệ lại luôn khiêu khích người ta. May mà người ta không so đo với đệ, nếu không đánh chết đệ cũng là đáng đời.

Chu Minh Sơn đang trong cơn uất ức, bỗng cảm nhận được ánh mắt của ca ca.

Trong lòng run lên.

Ca, ánh mắt này của huynh là có ý gì? Sao đệ cảm thấy có chút thất vọng, lại càng giống như đang trách đệ không biết tốt xấu?

Huynh còn là ca ca của đệ sao?

Nhan Như Tuyết phi thân xuống ngựa, đáp đất nhẹ nhàng, không nhịn được hỏi, "Lâm quán chủ, một chưởng vừa rồi của ngươi là?"

"Chỉ là một chưởng bình thường thôi." Lâm Phàm mỉm cười

Trong lòng Lâm Phàm khẽ động, chẳng lẽ nàng nhìn ra bản thân vừa thi triển bí kỹ?

Quả nhiên bị hắn đoán trúng, Nhan Như Tuyết cảm thấy một chưởng kia chắc chắn là bí kỹ. Ân Cực có cảnh giới Khí Huyết cảnh tứ trọng, da thịt xương cốt đều tu luyện đến cảnh giới rất cao, tuy chưa đạt đến bất khả xâm phạm, nhưng tuyệt đối không thể bị một chưởng đánh xuyên.

Chỉ là Lâm quán chủ không muốn nói, nàng cũng không tiện hỏi thêm, ai cũng có tuyệt chiêu riêng của mình.

Bí kỹ không phải ai cũng có thể học được, có thể học được bí kỹ, chứng tỏ lĩnh ngộ võ học đã đạt đến cảnh giới cao thâm, từ đó dung hội quán thông, tu thành bí kỹ.

"Nhan đại nhân, vừa rồi ngươi nói đây là hung phạm cấp Ất, vậy chắc hẳn có treo thưởng?" Lâm Phàm đánh trống lảng

"Đúng vậy." Nhan Như Tuyết gật đầu.

"Vậy tiền thưởng chắc hẳn rất cao." Hai mắt Lâm Phàm sáng lên.

Hiện tại Lâm Phàm đang rất thiếu tiền, võ quán muốn kinh doanh tiếp, không có tiền sao mat được, huống chi tên đáng chết này khiến võ quán của hắn đã tuyết lại thêm sương, ban đầu chỉ cần thay cửa sổ, giờ thì cả cửa chính cũng phải thay.

"Tiền thưởng của Ân Cực là một trăm lượng." Nhan Như Tuyết nói

"Ít vậy sao?" Lâm Phàm có chút không tin, tu vi võ đạo của tên này cũng không tệ, chưa nói đến những thứ khác, chỉ riêng hung phạm cấp bậc Ất cũng không thấp, sao chỉ có một trăm lượng?

Hắn nhớ lúc trước xem những bộ phim truyền hình, phàm là bị truy nã, ít nhất cũng phải vài trăm lượng, thậm chí cả ngàn lượng cũng có, giờ chỉ vỏn vẹn một trăm lượng, thật sự quá ít.

Làm giảm nhiệt huyết của người ta.

Đương nhiên với bách tính bình thường mà nói, một trăm lượng không phải số tiền nhỏ, một năm làm lụng vất vả cũng chỉ được mười đến hai mươi lượng, tương đương với năm sáu năm thu hoạch.

Nhưng Lâm Phàm vẫn cảm thấy hơi ít.

Trong lòng Nhan Như Tuyết vô cùng nghi hoặc, ngươi đã có thực lực võ đạo như vậy, sao còn quan tâm đến chuyện ngân lượng, chẳng phải nên nghĩ cách nâng cao phẩm cấp võ đạo sao?

Chỉ cần nâng cao phẩm cấp, Vũ Triều sẽ không để võ quán có năng lực phải lo lắng chuyện tiền bạc.

Tuy hiện tại tài chính Vũ Triều eo hẹp, bị chèn ép nghiêm trọng, nhưng dù có phải bán hết gia sản, cũng sẽ duy trì sự phát triển của các đại võ quán, đưa ra đầy đủ phúc lợi, chỉ mong có thể nhìn thấy tia hy vọng.

"Lâm quán chủ, tiền thưởng của hung phạm chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là điểm cống hiến. Nếu có đủ điểm cống hiến, có thể đến Võ Các đổi lấy những bảo bối giúp phát triển võ quán." Nhan Như Tuyết giải thích.

"Vậy điểm cống hiến có thể đổi thành ngân lượng không?"

". . .”

"Lâm quán chủ, ngươi có phải đang rất thiếu ngân lượng?" Nhan Như Tuyết nhất thời á khẩu.

"Thực không dám giấu diếm, đúng là rất thiếu, bản quán chủ một lòng tu luyện, những năm gần đây có chút ít gia sản đều đã dùng hết. Hôm trước vừa mới chiêu nhận một tên đệ tử, nghĩ có thể bù đắp chi phí, ai ngờ đệ tử này cũng nghèo rớt mồng tơi, nếu không có tiền, thật sự là đói." Lâm Phàm thở dài thườn thượt.

Nói khoác không cần bản nháp.

Trẻ con biết khóc sẽ có sữa uống.

Hắn không phải muốn uống sữa của Nhan Như Tuyết, mà là hiện tại chỉ muốn đòi tiền.

Nhan Như Tuyết không ngờ Lâm quán chủ lại khốn đốn đến vậy, ánh mắt nàng bất giác rơi trên người Chu Minh Sơn. Nghe nói đệ tử Chu Thị võ quán đông đảo, tại Nhị Hà trấn có không ít sản nghiệp, giàu có như vậy, mà ngay cả một võ quán cửu phẩm cũng không lo nổi.

Thật sự là khó mà nói nên lời.

Nếu Chu Minh Sơn biết được suy nghĩ của Nhan Như Tuyết, lại biết Lâm Phàm đang diễn trò, tuyệt đối sẽ gầm lên, ngươi có gan bảo hắn mở treo thưởng khác xem ta có đánh hắn không.

"Lâm quán chủ một lòng cầu võ khiến Chu mỗ vô cùng cảm động, ta thay mặt đệ đệ xin tặng ba trăm lượng bạc cho Lâm quán chủ, mong Lâm quán chủ đừng vì chút chuyện vặt này mà ảnh hưởng đến việc tu hành." Chu Minh Nhạc lên tiếng.

"Được, đa tạ Chu huynh hào phóng giúp đỡ, Lâm mỗ ngày sau tất có hậu tạ."

Lâm Phàm không chút khách khí nhận lấy, không ai lại muốn khó xử với tiền bạc. Hắn đã chuẩn bị tâm lý, đệ tử sau này bái nhập võ quán đều là kẻ nghèo rớt mồng tơi, ăn uống ngủ nghỉ đều cần tiền.

Chu Minh Sơn kinh ngạc, ca à, ca lấy bạc của đệ cho Lâm Phàm, ca có hỏi qua ý kiến của đệ chưa?

Đệ tử của đệ bị đánh, bị cướp một lượng bạc, đệ còn chưa tính sổ, việc này còn khó chịu hơn giết đệ.

Chu Minh Nhạc không biết suy nghĩ của đệ đệ, hắn cảm thấy Lâm quán chủ tuyệt đối không phải người tầm thường, lúc hắn sa cơ lỡ vận đã đưa tay giúp đỡ, coi như kết một đoạn thiện duyên.

Chu Minh Nhạc đã kết hôn sinh con, sớm thoái ẩn giang hồ, không hỏi thế sự, lần này trở về chỉ muốn hàn gắn quan hệ với đệ đệ, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Hắn hy vọng qua chuyện này, sau này Lâm quán chủ có thể nương tay với đệ đệ hắn, cho đệ hắn một con đường sống.

Cộc cộc cộc!

Tiếng vó ngựa dồn dập vọng lại, mọi người nhìn lại, hơn mười vị nhân viên Võ Các cưỡi khoái mã đang đến gần.

"Lâm quán chủ, người của chúng ta đã đến, tiếp theo còn một số việc cần xử lý, chúng ta xin phép không quấy rầy thêm. Ngươi cứ yên tâm, tiền thưởng cùng điểm cống hiến tiêu diệt Ân Cực, ngày mai sẽ có người đưa đến. Vẫn là câu nói đó, với tu vi võ đạo cùng điểm cống hiến hiện tại của ngươi, đủ để xét duyệt thăng cấp."

Nhan Như Tuyết đi đến trước mặt Ân Cực, nhấc thi thể hắn lên ném cho một tên thuộc hạ, sau đó xoay người lên ngựa, ôm quyền không nói thêm gì, nàng giật cương ngựa, đổi hướng, dẫn theo đội ngũ biến mất trong màn đêm.

Hiện tại nàng muốn đi xác minh một chuyện, đó là bên cạnh Ân Cực có yêu ma đi theo hay không.

"Chu huynh, trời đã khuya, nghỉ ngơi sớm đi." Lâm Phàm ôm quyền, quay người bước vào võ quán, hoàn toàn xem Chu Minh Sơn như không khí, liếc cũng không thèm liếc, khiến đối phương tức đến suýt oa oa kêu tại chỗ.

Đến cửa, Lâm Phàm định đẩy cửa vào, nhưng nhìn thấy cánh cửa trống hoác, trong lòng không khỏi thở dài, bước qua khung cửa, quay người đóng nửa cánh cửa còn sót lại.

Cuộc sống là vậy, luôn có những lúc không trọn vẹn.

Bước vào phòng Đại Xuân.

"Ọt... ọt..."

Lâm Phàm nhìn quanh, còn tưởng có cóc nhái, hóa ra là tiếng ngáy ngủ của Đại Xuân.

Đại Xuân nằm nghiêng ngủ, quần ngủ bị đạp xuống dưới, lộ ra nửa mông, hình như mông hơi ngứa, Đại Xuân đưa tay gãi gãi.

"Ngủ say như chết, động tĩnh lớn vậy mà cũng không tỉnh, mà cũng cực khổ cho ngươi rồi." Lâm Phàm đến bên giường, đắp chăn cho Đại Xuân.

Quay người rời đi.

Đóng cửa lại.

Tiếng bước chân dần xa, tan biến trong màn đêm tĩnh mịch.