Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Mà người áo đen còn chưa rời đi, lúc này nghe được lời nói Chu Thiên Lâm cũng lập tức giật mình.
Tinh huyết của Long thú cấp Truyền Kỳ?
Không ngờ một thứ trân quý như thế bọn họ lại cam tâm tặng cho thiếu niên này?
Nói như vậy, hai vị chiến sủng sư cấp Phong Hào tới cửa là để tặng lễ nịnh nọt Tô Bình sao?
Kẻ này đến cùng là có lai lịch gì?
…
Đường Như Yên chợt phát hiện, chính mình chưa bao giờ chân chính hiểu rõ về thiếu niên này.
Có một câu nói như thế nào nhỉ... là ta cố gắng hết mức để đánh giá cao nhưng ai ngờ đến cuối cùng vẫn đánh giá thấp ngươi!
Lời này dùng để hình dung tâm trạng của Đường Như Yên lúc này là không còn gì thích hợp hơn được, trước có cấp Phong Hào tới cửa chuyển đồ cho Tô Bình, sau có hai cấp Phong Hào đến tặng lễ lấy lòng, thậm chí trước thời điểm này còn có Đao Tôn đi tới xưng huynh gọi đệ với hắn...
Cô ấy càng nghĩ càng kinh ngạc, trong ánh mắt lộ vẻ mê mang.
...
"Ngoại trừ món đồ này ra, không còn cái khác sao?" Tô Bình chưa hết hy vọng lại hỏi thêm.
Chu Thiên Quảng cùng ông lão bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, hai ống tinh huyết Long thú cấp Truyền Kỳ này đã xem như cực kỳ đắt đỏ, thế mà Tô Bình còn không hài lòng?
"Cái này... Ông chủ Tô à, chẳng biết cậu còn cần cái gì?" Chu Thiên Quảng cố gắng kiềm chế cảm xúc không vui trong lòng, sau đó cười trừ nói. Ông ta biết rõ chiến lực của Tô Bình, đây là tồn tại có thể dùng một người trấn áp một tộc, quái vật như này ông ta không đắc tội nổi, chỉ có thể nịnh nọt mà thôi.
"Long huyết này tôi không cần, mấy người mang về rồi đổi thứ khác tới đây nha." Tô Bình nói.
Hai người bọn họ lập tức ngạc nhiên.
Đường Như Yên đang ở bên cạnh cũng trừng to mắt nhìn tới, tinh huyết của Long thú cấp Truyền Kỳ cũng không muốn? Thứ này chính là bảo vật vô giá đối với chiến sủng sư nha!
Trông thấy Tô Bình lộ vẻ mặt ghét bỏ không giống như đang cố ý thăm dò, hai người của Chu gia đều có chút mê mang.
"Chuyện này... thôi được rồi.” Chu Thiên Quảng chỉ có thể thận trọng nhận lời, nhưng trong lòng cảm thấy cực kỳ khó xử, đổi vật khác? Phải biết rằng hiện giờ nếu bảo bọn họ lại tìm đến một thứ khác có thể so sánh với tinh huyết Long thú thì cực kỳ khó, trừ phi là bí bảo đỉnh cấp của Chu gia bọn họ. Nhưng đây là bí bảo trấn tộc nha, làm sao có thể đưa ra ngoài?
Hai người đều có hơi nhức đầu rồi.
"Hai vị đã tới vậy thì cứ mời ngồi trước đã, chờ các gia tộc khác đều đến đông đủ, chúng ta sẽ triển khai cuộc họp."
Tô Bình cũng không muốn tỏ ra quá mức tự cao tự đại, không coi ai ra gì, dù sao thì Chu gia cũng tới đây trước nhất, coi như có thành ý, hơn nữa tinh huyết Long thú cấp Truyền Kỳ này đúng là hàng hiếm, nếu không có thế giới bồi dưỡng, thứ này đúng là cần thiết nhất với hắn. Cũng không biết Chu gia lấy được nó từ đâu, xem ra bọn họ đã bỏ ra một phen tâm huyết rồi.
"Được."
"Ông chủ Tô còn chưa ăn cơm hả? Xem ra chúng tôi tới có chút gấp gáp rồi." Hai người Chu Thiên Quảng thấy Tô Bình tỏ thái độ hiền hoà như vậy, trong lòng đều thầm thở phào một hơi, trông thấy trong tay Tô Bình còn bưng bát cơm, bọn họ cũng cười cười nói.
Tô Bình gật gật đầu, sau đó quay sang nói với Đường Như Yên: "Chiêu đãi bọn họ cho tốt, chớ có chạy lung tung, tôi còn phải về nhà ăn cơm, đợi lát nữa lại tới."
Đường Như Yên nhanh chóng lấy lại tinh thần, lập tức lên tiếng đáp ứng.
Tới tận lúc này hai người Chu Thiên Quảng mới chú ý tới Đường Như Yên, vừa nhìn đã lập tức cảm thấy cô gái kia có chút quen mắt. Đột nhiên, Chu Thiên Quảng nghĩ đến điều gì đó, con ngươi đột nhiên co lại, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi. Nhưng rất nhanh, vẻ kinh hãi đã được nhanh chóng che giấu đi, ông ta vẫn duy trì biểu cảm tự nhiên, không có bất kỳ cảm xúc nào khác thường cả.
Tô Bình bưng bát cơm, chuẩn bị rời khỏi cửa hàng, chợt phát hiện người áo đen vẫn còn ở ngoài cửa, mới kinh ngạc nói: "Còn có việc sao?"
"Ách..."không có việc gì.”
"Ừm."
Tô Bình cũng không phản ứng gì thêm, đã nghe đôi dép lê soạt soạt, hắn trực tiếp quay người rời đi.
...
Vừa tới trong nhà, Tô Bình đã bi thương phát hiện quả nhiên mấy món ăn mặn trên bàn còn thừa lại không nhiều, đám người này đều là động vật ăn thịt mà.
Cái tên giao hàng kia đến chả đúng lúc tí nào, không biết giữa trưa là thời gian người nhà ăn cơm sao?
"Bên ngoài tình huống như thế nào rồi?" Vừa thấy Tô Bình trở về, Đao Tôn đã kinh ngạc hỏi, ông ta cùng Ngô Quan Sinh đều cảm nhận được bên ngoài có khí tức cấp bậc Phong Hào.
"Không có gì, là tôi mua ít đồ, anh trai chuyển phát nhanh vừa đưa đến." Tô Bình nói.
Đao Tôn cùng Ngô Quan Sinh hơi liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, theo bọn họ thì chuyện này tuyệt đối không đơn giản như vậy.
Tô Bình cũng không để ý tới bọn họ, hắn vội vàng xử lý bát cơm của mình. Ăn xong, hắn nhìn Tô Lăng Nguyệt một chút, trông thấy ngón tay đứt gảy của cô đã mọc ra lần nữa, chỉ là tốc độ sinh trưởng có chút chậm chạp, giống như ngón tay con nít bốn - năm tuổi, vừa ngắn lại vừa béo, nhìn có chút buồn cười.
Lấy năng lực trị liệu của Ngô Quan Sinh, dù gãy tay gãy chân vẫn có thể tái sinh bình thường, chớ nói chi đây chỉ là ngón tay?
"Mẹ, con lại qua cửa hàng đây." Tô Bình đứng lên nói.
"Ừm, phải lịch sự với khách hàng một chút nha." Mẹ hắn vẫn theo thói quen mà lên tiếng dặn dò.
Tô Bình đáp ứng một tiếng, đã đứng dậy rời đi.
Đao Tôn thấy Tô Bình muốn đi thì cũng đứng dậy khách sáo chào tạm biệt với Lý Thanh Như cùng Ngô Quan Sinh và Tô Lăng Nguyệt, sau đó theo bước Tô Bình tiến về cửa hàng.
Lúc này người mặc áo đen đã ngồi lên Kim Vũ Quan Ưng Vương rời đi rồi.
...
Tô Bình cùng Đao Tôn tiến vào trong cửa hàng đã trông thấy Đường Như Yên đang ngồi bên cạnh hai vị chiến sủng sư cấp Phong Hào của Chu gia, trò chuyện vui vẻ. Trông thấy Tô Bình tiến đến, Đường Như Yên chợt ngừng nói, còn ngượng ngùng cười một tiếng.
Tô Bình liếc mắt nhìn cô ấy một cái, cũng không thèm hỏi.
"Đao... Tôn?” Hai vị tộc lão của Chu gia nhìn thấy có người đến, chợt sửng sốt nhìn qua, ngay sau đó cả hai bỗng nhiên đứng lên, kinh hãi nói.
Đằng sau cửa hàng này lại thực sự có bậc cường giả như Đao Tôn sao?
Hóa ra tin đồn truyền đến từ Mục gia lại là sự thật?
Hai người đều rung động vô cùng, Đao Tôn chính là chiến sủng sư Phong Hào đỉnh cấp có danh tiếng ở khu Á Lục, hoàn toàn có thể đặt ngang hàng với Nộ Thần Tần Độ Hoàng thời còn trẻ đó. Nhân vật như vậy ai ngờ lại xuất hiện trong cửa hàng nho nhỏ này của Tô Bình, thật khó mà tin được!
Đao Tôn cũng không ngờ chỉ trong chớp mắt mà cửa hàng Tô Bình lại nhiều thêm hai vị cấp Phong Hào rồi, có điều ông ta vốn không quen biết những người này, thấy bọn họ nhận ra mình thì chỉ gật gật đầu coi như chào hỏi.
Lúc này, bên ngoài đường phố chợt truyền đến một tiếng vang của chiến xa đang lao đến. Rất nhanh, chiếc chiến xa đang chạy như bay kia đã đến bên ngoài cửa hàng.
Đám phóng viên lại lần nữa rối loạn.
Ngay sau đó, đã có hai luồng khí tức cấp Phong Hào thuận theo bậc thang đi tới.
Mấy người bên trong quay đầu nhìn lại, Chu Thiên Quảng lập tức nhận ra người đến, là hai vị tộc lão của Diệp gia - Diệp Cừu cùng Diệp Chiến.
Trông thấy hai vị tộc lão của Chu gia, hai người bọn họ đều sững sờ, nhưng rất nhanh đã kịp phản ứng lại, trong lòng thầm mắng một tiếng lão hồ ly. Bọn họ đã cố ý tới rất sớm, không ngờ Chu gia càng nhanh hơn.
Nhưng ngay sau đó, bọn họ lại trông thấy một bóng người ở bên cạnh Tô Bình.
Đao Tôn?