Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Hầu phủ sừng sững ở trung tâm kinh thành, rất gần hoàng cung, vừa ra khỏi cửa là đến con đường trung tâm. Con đường này được xây dựng từ tám trăm năm trước khi khai quốc, nói là đường phố, nhưng thực chất lại giống một quảng trường hơn, có thể cho mười hai cỗ xe ngựa đi song song, vô cùng rộng lớn.
Tuy vẫn còn sớm, nhưng lúc này trên đường đã vô cùng náo nhiệt, đủ loại hàng rong bày bán hai bên đường để mưu sinh.
Người qua kẻ lại, xe ngựa như nước, khi bình minh ló dạng, kinh thành rộng lớn tựa như một cỗ máy bắt đầu vận hành nhanh chóng.
Hạ Thần dẫn theo mấy người Hạ Thiên, tùy tiện ăn sáng ở ven đường rồi đi thẳng đến nha môn của Vũ Lâm vệ.
Bởi vì Vũ Lâm vệ quản lý an nguy kinh thành, có lúc hoàng thất xuất hành còn phải làm hộ vệ, nên không đóng quân ở ngoài thành mà có nha môn cố định ngay trong nội thành.
"Đứng lại! Kẻ nào đến!"
Hạ Thần đi tới trước một nha môn khá khí thế gần hoàng cung, vừa đến gần đã bị chặn lại.
Một binh sĩ mặc giáp trụ, vũ trang đầy đủ lập tức tiến lên, nhưng thái độ vẫn được xem là khách sáo.
"Hạ Thần, hôm nay đến nhậm chức!"
Hạ Thần không nhiều lời vô nghĩa, cũng không cố ý che giấu thân phận để rồi giả heo ăn thịt hổ, diễn lại màn công tử bột ra oai vả mặt.
Hắn đến đây để làm việc thực sự!
"Hạ Giáo úy!"
Binh sĩ ở cửa lập tức nghiêm nghị, vội vàng hành quân lễ.
Bọn họ đã sớm nhận được tin tức, trong Vũ Lâm vệ của họ có một vị Giáo úy "nhảy dù" đến.
Vị Giáo úy này có lai lịch kinh người, chính là đích tử của Trấn Đông Hầu phủ.
Hạ Thần gật đầu, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị, tạo cho người ta cảm giác người lạ chớ gần.
"Giáo úy đại nhân, ta dẫn ngài vào trong!"
Một tiểu đầu mục đứng phía trước vội vàng đi tới bên cạnh Hạ Thần, cúi người với thái độ khiêm tốn, mặt mày tươi cười, đích thân nghênh đón Hạ Thần vào trong.
Nhìn bóng dáng Hạ Thần khuất sau cửa nha môn, những binh sĩ còn lại mới dám thở mạnh, nhỏ giọng bàn tán.
"Tổ cha nó, lão đại của chúng ta có bao giờ cười tươi như vậy đâu, cười đến nhăn cả mặt rồi kìa."
Vũ Lâm vệ của họ có tiêu chuẩn tuyển chọn vô cùng nghiêm ngặt, phần lớn là thế tập, hoặc là con cháu nhà công huân, một bộ phận khác là những người cực kỳ dũng mãnh từ các quân doanh lớn mới có thể gia nhập.
Hơn nữa lại là thân quân của Thiên tử.
Vì vậy, ai nấy đều có sự kiêu hãnh nhất định, ngày thường đừng nói là Giáo úy, đến tướng quân cũng thường xuyên gặp, như các Giáo úy nhậm chức trước đây, họ tuy sẽ khách sáo, nhưng tuyệt đối không có thái độ hèn mọn như vậy.
Nhưng tình hình lần này lại quả thực khác biệt.
"Nói nhảm, ngươi không xem người tới là ai à, tuy rằng là một phế thể nổi danh khắp kinh thành, nhưng không chịu nổi thân phận của người ta đâu!"
"Lần này điều tới Vũ Lâm vệ của chúng ta, cũng không biết là chuyện tốt hay xấu!"
"Ha ha, Vũ Lâm vệ của chúng ta ngọa hổ tàng long, nổi tiếng là nhiều công tử bột, lần này chẳng qua chỉ thêm một vị đích hệ Hầu phủ thôi, chúng ta cứ xem kịch vui là được!"
Có binh sĩ vừa cười vừa nói, trong mắt lộ vẻ mong chờ.
...
"Giáo úy đại nhân, đây chính là binh doanh!"
Lý Hỉ dẫn Hạ Thần vào hậu viện, tuy gọi là hậu viện nhưng phía sau lại là một khoảng trời riêng, vô cùng rộng lớn, tựa như một khu quân doanh.
Lúc này trên quảng trường, đang có một đội ngũ thao luyện.
"Nhân mã của ta ở đâu?"
Hạ Thần bình thản hỏi, hắn vừa chân ướt chân ráo đến đây, đang cần người dẫn đường, tiểu Thập trưởng dẫn hắn vào cửa này quả thật không tệ, rất có mắt nhìn.
"Giáo úy, ở bên kia, nhưng lúc này..."
Lý Hỉ nghiến răng, vẻ mặt do dự, Hạ Thần nhíu mày hỏi, nhưng Lý Hỉ lại nhất quyết không nói.
"Giáo úy đại nhân, ngài cứ tự mình qua xem là biết ngay thôi!"
Hạ Thần không nói một lời, cũng không tiếp tục ép hỏi.
Cất bước đi sâu vào trong binh doanh.
Ở phía sau bên phải của binh doanh, Hạ Thần vừa đến gần liền nghe thấy tiếng cười lớn.
"Ha ha ha, ta lại thắng rồi, trưa nay ta mời các huynh đệ tới Đức Thuận Lâu uống rượu!"
Hạ Thần đứng ngoài lều, nghe tiếng quân bài đập xuống bàn chan chát, xen lẫn tiếng cười nói ầm ĩ, là đang tụ tập đánh bạc!
Trong lòng Hạ Thần tức thì sáng tỏ, thế giới này có bài chữ, là một trong số ít những trò tiêu khiển, nhưng quân doanh lại nghiêm cấm những hoạt động này, đặc biệt là còn dính đến tiền bạc.
Nhưng trên mặt hắn lại không hề có chút biểu cảm nào, điều này khiến Lý Hỉ đứng một bên âm thầm quan sát không khỏi kinh hãi.
Vị Giáo úy mới tới này tâm tư thật khó dò.
Hắn đương nhiên biết tình hình bên này, cũng biết tại sao lại thế, vốn định bụng xem náo nhiệt, nhưng bây giờ lại không thấy được vẻ phẫn nộ trên mặt vị Giáo úy đại nhân mới tới này.
"Xem ra vị Giáo úy này cũng chẳng có huyết khí gì, chẳng qua chỉ là đầu thai tốt mà thôi!"
Lý Hỉ thầm lắc đầu.
"Để ta đi gọi bọn họ!"
Hạ Thiên đứng sau lưng Hạ Thần không nhịn được nữa, mặt đầy vẻ tức giận, sáng sớm tinh mơ, các đội khác đều đang thao luyện, mà đội này lại dám ngang nhiên đánh bài chữ như vậy.
"Để ta!"
Hạ Thần ngăn Hạ Thiên lại, ánh mắt hắn đã xuyên qua tấm lều dày, thấy được cảnh tượng bên trong.
Sáng nay vừa thức dậy, hắn liền phát hiện đôi mắt của mình có sự thay đổi đặc biệt, có thể nắm bắt được một vài thứ khác thường.
Ánh mắt này có thể trực tiếp nhìn xuyên qua vật thường, lại càng dễ như trở bàn tay.
Hạ Thần trực tiếp cất bước, vén rèm lều lên, một cơn gió lạnh tức thì ập đến, khiến hai binh sĩ đang canh gác ở cửa lều phải bừng tỉnh, hai người rùng mình một cái, mặt đầy vẻ tức giận.