Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
Sau khi lên tàu, Bạch Lương lấy bình giữ nhiệt ra rót cho mình một ly nước ấm, cùng với tiếng tàu hỏa khởi động xình xịch, mở ra một cuốn sách mới mua.
《Giáo trình nghệ thuật biểu diễn - Sổ tay học tập cho diễn viên》
Không phải là cuốn 《Sự tự rèn luyện của diễn viên》nổi tiếng kia, bởi vì thứ đó hắn đã tải ebook về điện thoại rồi.
Làm nghề nào yêu nghề đó !
Mặc dù bản thân hắn cảm thấy chỉ là đi làm thêm tạm thời, nhưng cũng không cản trở hắn học thêm chút kiến thức có thể dùng tới.
Nếu như là người bình thường, hành động "nước đến chân mới nhảy" này cũng chỉ có thể thể hiện thái độ qua loa mà thôi.
Nhưng Bạch Lương hiển nhiên không phải người bình thường.
Hắn học rất nhanh.
Trước đó ở trên ban công đọc sách, Bạch Lương đã có loại cảm giác này.
Kiến thức dường như được nhồi nhét vào một cách thô bạo, trực tiếp xuyên qua vỏ não, đi vào sâu bên trong, cũng không quan tâm hắn có chịu được hay không.
Cũng may, đường càng đi càng rộng, dần dần cũng quen.
Đồng thời những kiến thức được lưu lại cũng rất sống động, đầu óc Bạch Lương dường như cũng là một mảnh đất màu mỡ, rất dễ nuôi dưỡng, trực tiếp nảy mầm, đơm hoa.
Ngay sau đó quả ngọt của tri thức sẽ đâm chồi nảy lộc, cất tiếng khóc chào đời.
Đại khái là ý như vậy, Bạch Lương cảm thấy mình hình dung rất sinh động, chuẩn xác.
Với hiệu suất này, hắn cảm thấy không bao lâu nữa hắn sẽ không kém những sinh viên tốt nghiệp khoa biểu diễn bốn năm kia.
Có lẽ đây chính là bàn tay vàng của người trọng sinh?
Hắn cũng không quá để ý, dù sao không có bàn tay vàng thì sao gọi là hack được.
Nhưng lý thuyết suông thì không đủ, cuối cùng vẫn phải xem thực tiễn.
Ngồi tàu hỏa đến Nghĩa Ô, sau khi từ chối lời mời đi cùng của cô gái đối diện, cất sách đi, ôm hộp bột protein, trực tiếp bắt taxi đến Hoành Điếm.
Rất nhanh đã tìm được địa điểm.
Đoàn làm phim 《Võ Thần Triệu Tử Long》.
Là một bộ phim được đầu tư hai trăm triệu tệ, do công ty Vĩnh Lạc sản xuất, được đài truyền hình Hồ Nam đặt hàng, là một bộ phim cổ trang thần tượng anh hùng của năm.
Còn nói gì mà phải khai thác IP, làm nhạc kịch, làm game, tóm lại là toàn bộ các kênh.
Dù sao Bạch Lương tra được tư liệu trên mạng là nói như vậy.
Từ khóa quá nhiều, hắn cũng có chút mơ hồ.
Cuối cùng hắn tìm được nội dung có mức độ thảo luận cao nhất, hai diễn viên chính.
Nam chính là Lâm Canh Tân, nữ chính là Im Yoona của nhóm nhạc nữ Hàn Quốc.
Hai vị này quả thật rất quen thuộc, Bạch Lương đã xem qua phim của Lâm Canh Tân, cũng đã xem qua bài hát của Im Yoona.
Đương nhiên, lúc xem MV còn xem chân cô ấy, hoa cả mắt.
Nhưng lần này đến đây hẳn là không có giao thoa quá lớn với hai người này, Hoàng Cảnh Ngư nói cho hắn biết, những ngôi sao lớn của đoàn làm phim đều ở khách sạn sang trọng, hoặc là phòng tổng thống gì đó, tính giai cấp rất mạnh.
Bạch Lương chưa từng lăn lộn trong giới giải trí đương nhiên chỉ có thể tin bạn cùng phòng của mình, cảm thấy hắn nói rất có lý.
Nhưng bây giờ có chút hoài nghi, bởi vì lúc Bạch Lương đến khách sạn của đoàn làm phim, còn nhìn thấy bên ngoài khách sạn có không ít người giống như fan đang đứng chờ ở đó.
Có một số còn cầm áp phích các loại.
Phần lớn đều là những người trẻ tuổi rất có sức sống, có một số người nhìn cũng không biết đã trưởng thành hay chưa, bộ phận người này chính là lực lượng chủ yếu theo đuổi thần tượng hiện nay.
Nhưng cũng dẫn đến việc khi Bạch Lương muốn vào trong, hắn cũng bị người ta chặn lại vì tưởng là fan.
"Tôi đến đoàn làm phim để thử vai." Bạch Lương giải thích ngay.
"Thử vai?" Nhân viên chặn hắn lại khịt mũi coi thường: “Cậu trai trẻ, thử vai đã kết thúc từ lâu rồi, tôi nói cậu theo đuổi thần tượng cũng không thể dùng chiêu này, có trà trộn vào trong cậu cũng không tìm được người đâu."
Có lý!
Bạch Lương đột nhiên nhớ ra, mình có thể coi như là đi cửa sau.
Bộ phim truyền hình này quả thực đã khởi quay, hắn đã xem được ảnh của buổi họp báo ra mắt và lễ cúng trên mạng rồi.
Chị Dương kia quả thực có thần thông quảng đại, vậy mà cũng có thể nhét hắn vào giữa chừng.
Chị Dương: Một vai phụ nhỏ, lời thoại cũng không có bao nhiêu, có thể khó đến mức nào chứ?
Nhưng Bạch Lương không hiểu chuyện, tự nhiên cảm thấy chị Dương rất lợi hại.
Đồng thời cũng coi như là mèo mù vớ cá rán.
Làm thế nào để truyền đạt điều này một cách khéo léo cho người anh em trước mặt đây?
Giờ khắc này, Bạch Lương quyết định từ bỏ vận may siêu cấp của mình, sử dụng bộ não siêu cấp một chút!
Lúc này hơi đông người, nói thẳng mình là người quen có lẽ không tốt lắm, hơn nữa quan hệ của hắn cũng không cứng lắm...
"Không dám, không dám."
Người nhân viên "miễn cưỡng" nhận hai bao thuốc lá Trung Hoa mà Bạch Lương vừa đi mua, thứ này cuối cùng đã "chứng minh" được thân phận của hắn.
Đối phương còn đích thân dẫn hắn vào trong.
"Cậu em, chúng ta chỉ xem một chút thôi nhé, tôi nói thật với cậu, Lâm Duẫn Nhi không ở đây đâu, lát nữa người bên ngoài nhận được tin cũng sẽ giải tán thôi."
Người anh này cũng khá thú vị, việc cũng làm rồi, nhưng cũng không thực sự để Bạch Lương - một "nhân vật không rõ ràng" này vào trong.
Chỉ dẫn hắn cùng ở trong đại sảnh.
"Cũng được."
Bạch Lương cảm thấy không có vấn đề gì, chị Dương bảo hắn liên lạc với người kia nhưng gọi không được, cũng không biết là có chuyện gì.
Nhưng người ta cũng đã nói rõ với hắn thời gian và địa điểm "thử vai" rồi, chính là gặp mặt ở sảnh khách sạn, chắc là sẽ có người đến tìm hắn ngay thôi.
Chút kiên nhẫn này hắn vẫn có.
Thậm chí dưới ánh mắt kỳ quái của người anh nhân viên bên cạnh, hắn còn lấy sách ra đọc.
Hử?
Sau khi nhìn thấy tên sách, người anh kia cũng bắt đầu thầm nghĩ trong lòng.
Thật sự là học biểu diễn sao?
Đương nhiên, gương mặt của Bạch Lương cũng có tác dụng.
Ra ngoài, mặt cũng là danh thiếp, người khác nhìn một cái là có thể biết thân phận của hắn.
Là một anh chàng đẹp trai.
Có điều, dáng vẻ Bạch Lương cầm hộp bột protein thật sự khiến người ta không thể nắm bắt được.
Đúng giờ, Bạch Lương không đợi được "người liên lạc", mà lại thật sự đợi được một minh tinh.
Ngay khi hắn vừa ngồi xuống được khoảng bảy, tám phút, một cô gái có mũi cao, mắt sâu, ngũ quan tinh xảo, có chút ngọt ngào nhưng lại mang đậm phong cách ngoại quốc, dẫn theo trợ lý đi vào.
Ôi ! Cổ Lực Na Trát kìa.
Bạch Lương không hề mù mặt, hắn biết khá nhiều nữ minh tinh xinh đẹp, cô gái này lại có độ nhận diện cao như vậy, đương nhiên hắn có thể nhận ra ngay.
Thế là không nhịn được mà liếc nhìn thêm vài lần.
Đối phương búi tóc củ tỏi, mặc quần short khoe đôi chân dài, phía trên là áo khoác denim phối với áo phông trắng... quả thực rất đẹp!
Đôi chân kia vừa dài vừa trắng lại vừa thon thả ! muốn sờ thử.
Kết quả vừa nhìn thì người ta đã đi tới...
Hai bắp chân trắng nõn kia thậm chí còn đi lướt qua tay Bạch Lương, khoảng cách gần nhất chỉ có hai centimet.
May mà hắn là một người đàn ông có tố chất, nhịn được.
Đương nhiên đối phương không phải đến vì Bạch Lương, mà là dẫn theo trợ lý tìm một chiếc ghế sofa ngồi xuống.
Trợ lý của cô ngồi xuống rồi bắt đầu gọi điện thoại, nhưng có vẻ cũng gặp phải tình huống giống như Bạch Lương, gọi không được.
Sau khi Cổ Lực Na Trát đến, Bạch Lương không tiếp tục đọc sách nữa.
Đều nói trong sách tự có hoàng kim ốc, trong sách tự có nhan như ngọc.
Nhưng lúc này "nhan như ngọc" tươi tắn đã ở ngay trước mắt hắn rồi, đương nhiên không cần phải bỏ gần tìm xa.
Có lẽ là bởi vì ánh mắt của hắn có chút quá mức quang minh chính đại, người dẫn hắn vào trong có chút không ngồi yên được nữa.
Anh bạn, cho dù cậu có nhìn trộm thì cũng cẩn thận chứ?
"Khụ khụ, chúng ta ở đây lâu như vậy rồi...?" Người anh nhân viên không nhịn được nhắc nhở.
"Đúng là khá lâu rồi, người này thật không có ý thức về thời gian." Bạch Lương thật thà chê bai.
Người anh kia cũng không tiện nói gì, hắn thật sự không chắc chắn được tình hình của cậu em này.
Cậu ta quá bình tĩnh!
Mà ấn tượng đầu tiên của Bạch Lương đối với đoàn làm phim "Võ Thần Triệu Tử Long" này, chính là có chút không đáng tin cậy.
Nếu không nói rõ thời gian mà cứ để hắn đợi ở đây thì thôi.
Đã cố ý hẹn rõ thời gian, kết quả lại đến muộn lâu như vậy mà vẫn chưa đến, cho người ta cảm giác đoàn làm phim này ít nhiều gì cũng giống như một gánh hát rong.
Đang chê bai, đột nhiên bên ngoài khách sạn lại ồn ào kéo đến một đám người, líu ríu không biết đang nói gì.
Bạch Lương là người mới, cái gì cũng không hiểu, chỉ đứng đó xem náo nhiệt.
Nhưng Cổ Lực Na Trát ở cách đó không xa đã ra mắt được vài năm, hơn nữa lại ở gần đám người kia hơn, nghe được một chút nội dung thì lập tức hiểu ra tình hình.
Đoàn làm phim xảy ra chuyện rồi!