Thông báo
Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.me. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.
“Có tác dụng.” Hứa Thanh lộ ra vui mừng trong mắt, lấy ra viên thứ hai nuốt vào.
Cảm giác giống nhau tiếp tục hiển hiện, cho đến khi tiêu tán lần nữa, cảm giác đâm nhói của hắn cũng biến mất theo.
Toàn thân dâng lên một cảm giác thanh linh, rất dễ chịu, phảng phất huyết nhục đều bị gột rửa một phen, khiến cho Hứa Thanh cảm thấy được tốc độ và lực lượng của mình, phảng phất mạnh hơn một chút.
Bạch đan còn lại, hắn không dùng tiếp nữa, mà đặt trong túi da, nhắm mắt lại, bắt đầu tu hành.
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Thanh mở mắt, đứng dậy ra ngoài.
Vừa mới đẩy ra cánh cửa căn phòng, hắn đã thấy Lôi đội khoanh chân trong sân, dường như đang thổ nạp.
Hứa Thanh không đi quấy rầy, nhẹ nhàng mở ra cửa viện, lại cẩn thận đóng lại rồi, lúc này mới cất bước đi xa.
Gió hôm nay dường như còn lạnh hơn đêm qua, thổi vào người chẳng những khiến người ta run rẩy, thậm chí ngay cả những con chó hoang kia cũng co lại trong hang, rất ít ra ngoài.
Trong lúc hô hấp Hứa Thanh có thể nhìn thấy sương mù xuất hiện, điều này khiến đầu óc hắn nhớ đến một vài hồi ức không tốt lúc ở khu ổ chuột.
Hắn chán ghét rét lạnh.
Bởi vì rét lạnh đối với một đứa trẻ lang thang màn trời chiếu đất, chính là một trận kiếp nạn, cần dùng sức giãy dụa mới có thể sống sót.
Cho nên, trong cái lạnh giá phổ thông này, Hứa Thanh đi ngang qua một chỗ bán trang phục, bước chân không tự chủ được dừng một chút, nhìn về phía quần áo thật dày lại sạch sẽ được treo trong cửa hàng.
Hắn sờ áo da phình lên, quay người đi vào.
Bên trong cửa hàng không có mấy người, Hứa Thanh tiến đến nhìn về phía những quần áo được treo kia, nhìn rất chân thành.
Chỗ ngăn tủ ở một bên, chủ quán quét mắt nhìn Hứa Thanh, không quá để ý, dặn dò hỏa kế bên cạnh.
“Ngươi về sau nhà sửa sang một chút, treo quần áo của những người đã đặt may hơn một tháng mà không trở về lấy lên, bán đi đi.”
“Vậy nếu người đặt quần áo trở về thì làm sao bây giờ?” Hỏa kế dường như mới tới không lâu, chần chờ một chút.
“Trở về à? Trong doanh địa cứ cách một khoảng thời gian đều có người mất tích, có người chết trong cấm khu, có người không hiểu sao lại biến mất, có quỷ mới có thể trở về, nhanh đi đi.”
Chủ quán không kiên nhẫn phất tay, hỏa kế vội vàng chạy tới hậu đường.
Không lâu sau, khi Hứa Thanh còn chưa chọn xong quần áo, hỏa kế đã ôm ra lượng lớn quần áo, treo lên từng bộ. Hứa Thanh liếc mắt đã thấy một chiếc áo da màu đậm trong đó.
Đó là quần áo người khác đã đặt may trước, lại không có cách nào trở về lấy đi.
Sau một nén hương, khi Hứa Thanh đi ra từ bên trong cửa hàng, áo hắn mặc trên người chính là chiếc áo da màu đậm kia.
Y phục này chống lạnh lại không nặng, khi mặc lên người, mức độ ấm áp vượt qua quần áo của Hứa Thanh trước đó quá nhiều.
Duy chỉ có bởi vì hắn nhỏ gầy, cho nên mặc trên người trông như áo khoác dài, rất không cân đối.
Nhưng Hứa Thanh rất vui vẻ, đi trên đường, hắn cẩn thận tránh đi một vài chỗ bẩn.
Lúc đang muốn đi tìm kiếm Bàn Sơn, hắn chú ý tới bên ngoài doanh trại, giờ phút này có âm thanh lộn xộn truyền đến, đồng thời rất nhiều người nhặt rác trong doanh địa đều đi ra, mắt mang vẻ chờ mong tới gần phương hướng truyền đến tiếng vang.
Hứa Thanh cũng ngẩng đầu nhìn lại.
Dần dần, hắn nhìn thấy dưới ánh nắng chiếu rọi, một đội xe chừng hơn mười cỗ xe ngựa, mênh mông cuồn cuộn lái về phía nơi này.
Người đang ngồi trên đó, dù chỉ là thị vệ cũng mặc quần áo vô cùng ngăn nắp, sắc mặt hồng hào, trong mắt càng có tinh mang, phần lớn lại có dao động linh năng kinh người trên thân thể.
Về phần bên trong toa xe, Hứa Thanh không nhìn thấy, nhưng cũng có thể suy đoán ra đó nhất định là người có thân phận rất tôn quý.
Đội xe như thế này, Hứa Thanh từng nghe Lôi đội nói đến, dường như thường xuyên sẽ đến đến doanh trại, hoặc là bán hàng, hoặc là vì mua sắm Thất Diệp thảo luyện chế Bạch đan.
Mà sau khi bóng dáng Bàn Sơn cũng xuất hiện trong đám người, hấp dẫn sự chú ý của Hứa Thanh, hắn không còn quan tâm đến đội xe nữa, mà nheo lại mắt, nhìn chằm chằm Bàn Sơn, bắt đầu đi theo.
Nhưng có lẽ là đội xe đến, cả ngày này, trong doanh địa đều rất náo nhiệt, hình thành chợ phiên, từ đầu đến cuối Hứa Thanh không tìm được cơ hội.
Cho đến tận đêm khuya, hắn nhìn thấy Bàn Sơn trở lại trong căn phòng lớn kia lần nữa. Thế là hắn thu chủy thủ vào trong tay áo, quay người rời đi.
Dù một ngày này không có cơ hội xuất thủ, nhưng Hứa Thanh rất đủ kiên nhẫn. Sau khi trở lại phòng nhỏ, hắn mặc quần áo vừa mới mua đả tọa tu hành, cho dù là lúc ngủ cũng không cởi.
Cho đến sau khi trời lại sáng một lần nữa, hắn chuẩn bị tiếp tục ra ngoài tìm cơ hội, mới yêu quý cởi chiếc áo khoác da kia, lại thay bằng áo da rách của mình.
Nhìn quần áo mới, Hứa Thanh cảm thấy hôm qua mình có hơi lỗ mãng.
Giờ phút này mặc áo da rách, Hứa Thanh đi trong doanh địa, đi qua đám người, đi qua không ít phiên chợ, ánh mắt nhìn như dò xét nơi đội xe đóng quân, nhưng trên thực tế là đang tìm kiếm bóng dáng Bàn Sơn.
Nơi xa, Thất gia hà hơi, cùng tôi tớ ngồi trên nóc một căn phòng, ánh mắt đảo qua đội xe, lại nhìn về phía Hứa Thanh, tùy ý hỏi tôi tớ bên người một câu.
“Đã đưa thiệp đến cho Bách đại sư rồi sao?”
“Thất gia, đã đưa rồi, nhưng Bách đại sư nói gần đây thân thể hắn có việc gì...”
“Có việc gì? Hắn chính là y sư, hắn đây là... A, ta nhớ được hôm qua tiểu tử này mặc bộ quần áo mới, sao hôm nay lại đổi về rồi?” Thất gia đang nói, chú ý tới quần áo của Hứa Thanh, kinh ngạc một chút.
Đang khi Thất gia khó hiểu, khoé mắt Hứa Thanh khóa chặt Bàn Sơn trong đám người.
Cứ như vậy, trong khi khoé mắt Hứa Thanh cứ khóa chặt hắn, cả ngày đã trôi qua.
Theo đêm khuya đến, Bàn Sơn vốn muốn trở về căn phòng kia, chẳng biết tại sao lại thay đổi phương hướng, đi đến hướng khu vực tuyến ngoài trong bóng đêm này.