Phàm cốt

Chương 8. Thanh Trúc cư, Hứa Thái Bình bái biệt Linh Lung

Thông báo

Địa chỉ WEB hiện tại của Tiên Vực là https://tienvuc.info. Trong trường hợp không thể truy cập được, bạn hãy vào https://tienvuc.link để xem địa chỉ mới nhất và tải ứng dụng.

Tây Phong các, núi Vân Lư.

Đây là một trong những nơi Thanh Huyền Môn phụ trách xử lý công việc hành chính của đệ tử ngoại môn.

“Linh Lung tiên tử, việc vị tiểu huynh đệ này nhập tịch đã xử lý xong xuôi, xin hãy cầm lấy tấm gương đồng và thẻ ngọc truyền công này”.

Trong Tây Phong các, một lão giả tóc hoa râm giao một chiếc hộp gỗ đựng gương đồng và một thẻ ngọc chế tạo từ bạch ngọc ra trước mặt Linh Lung.

“Thái Bình, gương đồng này đệ cất kỹ, nó vừa là minh chứng cho thân phận đệ tử ký danh ngoại môn của đệ, cũng là một món pháp khí để về sau nghe trưởng lão trong môn giảng kinh”.

Linh Lung nhét gương đồng và thẻ ngọc vào trong tay Thái Bình.

“Không sai, đệ tử ngoại môn không thể giống như đệ tử nội môn được nhận chỉ điểm trực tiếp của sư trưởng, chỉ có thể vào ngày mười lăm mỗi tháng, quan sát nội môn trưởng lão từ gương đồng này giảng kinh”.

Lão giả Tây Phong các cười bổ sung.

“Vậy thẻ ngọc này thì sao?”

Hứa Thái Bình gật đầu, sau đó cầm thẻ ngọc kia lên hỏi.

“Đây là thẻ ngọc truyền công, trong đó lưu trữ một bộ tâm pháp luyện khí, lúc sử dụng chỉ cần tĩnh tâm suy nghĩ, dán vào mi tâm là được”.

Người nói chuyện vẫn là lão giả kia.

“Không sai, liên quan đến cách dùng gương đồng và một vài thủ tục giới luật cần phải chú ý sau khi nhập môn, trong thẻ ngọc cũng đã giải thích cặn kẽ, chờ sau khi sắp xếp ổn thỏa, ngươi có thể sử dụng”.

Lúc này Linh Lung bổ sung một câu.

“Được”.

Hứa Thái Bình gật đầu.

“Liễu các chủ, dưới quyền ông còn cần người trông coi vườn thuốc không?”

Linh Lung liếc mắt nhìn về phía các chủ Tây Phong các.

“Cái này…”

Vẻ mặt Liễu các chủ cứng đờ.

Ở ngoại môn, nơi dễ kiếm công đức nhất chính là vườn linh dược, không nói đến sống dễ dàng, công đức kiếm được cũng nhiều hơn.

“Liễu các chủ, đứa nhỏ này là bà con xa nhất phòng của ta, chuyện này nếu ông có thể giúp đỡ, xem như Đệ Thất Phong Triệu Linh Lung nợ ông một cái ân tình”.

Triệu Linh Lung rất nghiêm túc nói.

Nghe lời này, ánh mắt Liễu các chủ đột nhiên sáng lên.

Ông ta biết thân phận của Triệu Linh Lung, đệ tử thân truyền của Phong chủ Đệ Thất Phong, về sau tiền đồ vô lượng, một cái nhân tình của nàng ấy rất đáng tiền.

“Nếu Linh Lung tiên tử đã lên tiếng, chuyện này đương nhiên phải giúp”.

Liễu các chủ khẽ trầm ngâm, sau đó gật đầu.

Nghe đến đây, Triệu Linh Lung lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Còn Hứa Thái Bình ở bên cạnh thì nhìn Triệu Linh Lung với ánh mắt cảm kích, phần ân huệ này hắn lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.

“Không giấu tiên tử, trong dãy núi phía tây núi Vân Lư thuộc quyền quản lý của Tây Phong các ta, quả thật còn có một vườn thuốc chưa ai trông nom”.

Liễu các chủ vừa nói vừa chỉ vào phần địa đồ trên tường, sau đó vuốt râu nói:

“Nơi này ở trong Vân Tây cốc cách Tây Phong các ba ngàn dặm, tên là Thanh Trúc cư, nơi đó ngoại trừ nửa mẫu vườn linh dược ra, còn có một tiểu viện có thể cung cấp nơi tu hành cho người”.

...

Nửa canh giờ sau.

Cửa Phong Tây các.

“Các chủ, trước đó không phải có tu sĩ báo lên, ở Thanh Trúc cư có tà ma qua lại sao? Người sắp xếp tiểu tử kia ở đó, nếu có gì bất trắc, chúng ta làm sao giải thích được với Linh Lung tiên tử?”

Nhìn Linh Lung tiên tử và Hứa Thái Bình ngồi trên tiên hạc rời đi, một quản sự Tây Phong các có chút lo lắng nhìn lão các chủ bên cạnh.

“Cũng chỉ là lời vô căn cứ mà thôi, mấy ngày trước một vài đệ tử của Tứ Phong đã đi kiểm tra rồi, cũng không có gì dị thường”.

Liễu các chủ lắc đầu, không cho là đúng.

“Hơn nữa, cho dù thật sự có vấn đề xảy ra, chỉ là đệ tử ngoại sơn, chết thì chết, hàng năm những đệ tử ký danh ngoại môn mới nhập môn này có thể sống sót một nửa đã tốt là rồi, nếu ai chết cũng muốn lão phu chịu nhiệm, chức các chủ này của lão phu còn làm được hay không?”

Ông ta liếc mắt nhìn quản sự

“Các chủ nói đúng, là ta nghĩ nhiều rồi”.

Quản sự kia hậm hực quay về.

...

Lại nửa canh giờ trôi.

Tranh Trúc cư.

“Linh Lung tiên tử, đến Thanh Trúc cư rồi”.

Tiên hạc nói tiếng người, cánh khẽ vỗ, để Linh Lung và Hứa Thái Bình vững vàng hạ xuống đất.

Sau khi đứng vững, Hứa Thái Bình ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Chỉ nhìn thấy trong rừng trúc xanh biếc, một tiểu viện tường bằng bùn đất yên lặng tọa lạc ở đó, lá trúc rải rác khắp nơi cũng sắp bao trùm cả bậc cửa.

“Tiểu Thái Bình, sau này đệ phải tự dựa vào chính mình rồi”.

Linh Lung nhìn sắc trời, sau đó có chút không nỡ nói với Hứa Thái Bình.

Thời gian ước định với Hắc Long trưởng lão đã đến.

“Đa tạ Linh Lung tỷ, ta nhất định cố gắng tu hành, tranh thủ sớm lên được Đệ Thất Phong”.

Trên khuôn mặt non nớt của Hứa Thái Bình lộ ra thần sắc kiên định không hợp với tuổi.

“Tỷ tỷ tin ngươi”.

Linh Lung giơ tay lên xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Thái Bình, sau đó lấy ra từ trong tay áo một cây cốt địch, cùng với một túi tiền đưa cho Hứa Thái Bình:

“Cây cốt địch này có thể dùng để hấp dẫn linh cầm gần đây, trong túi tiền là ba mươi đồng tiền công đức Tây Phong các cho đệ tử mới nhập môn, nếu cần vật phẩm, đệ có thể tiêu một đồng tiền công đức, để linh cầm gần đây dẫn đệ đi mua. Nhưng chưa rơi vào trường hợp bất trắc, ba mươi đồng công đức không thể dùng linh tinh, bởi vì nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, vườn thuốc hậu viện của đệ chắc đã bỏ hoang, đệ phải dùng số tiền này đi mua hạt giống và lương thực”.

“Ta sẽ không dùng linh tinh đâu, Linh Lung tỷ tỷ”.

Hứa Thái Bình gật đầu, nhận lấy cốt địch và túi tiền.

“Tiểu Thái Bình, có duyên gặp lại, bảo trọng”.

Linh Lung cười vẫy tay với Hứa Thái Bình, lại một lần nữa ngồi lên tiên hạc.

“Tạm biệt, Linh Lung tỷ”.

Hứa Thái Bình vẫy tay với Linh Lung.

“Vù!”

Lời nói vừa dứt, hai cánh tiên hạc vỗ một cái, nổi lên một trận cuồng phong bay lên không trung.

“Tiểu Thái Bình, chỉ mong còn có thể gặp lại”.

Linh Lung trên Tiên Hạc nhìn thân ảnh phía dưới ngày càng nhỏ, nàng ấy thở dài.

Lớn lên từ nhỏ trong Thanh Huyên Môn, Linh Lung vô cùng rõ ràng, loại đệ tử ngoại môn Bạch linh cốt, cuối cùng có rất ít người có thể bái nhập vào Thất Phong, đại đa số không thể nào thông qua tuyển chọn Thất Phong trong kỳ hạn ba năm.

...

“Két…”

Linh Lung vừa đi, Hứa Thái Bình liền đẩy cửa viện, sải bước tiến vào, đi thẳng đến vườn thuốc hậu viện mới dừng lại.

“Giống như Linh Lung tỷ nói, vườn thuốc này quả thật đã bị bỏ hoang”.

Nhìn vườn thuốc hoang vu đầy cỏ dại trước mắt, Hứa Thái Bình lẩm bẩm nói một câu.

Nhưng hắn vội vã đến vườn thuốc cũng không phải để chứng minh điều này.

Hứa Thái Bình cẩn thận lấy từ trong ngực ra một hộp gỗ, sau đó lại lấy một chiếc bình sứ nhỏ, dốc ngược trong bình sứ ra một hạt giống đậu nành.

Không sai, đây chính là hạt giống đậu nành gia gia để lại cho hắn.

“Gia gia nói, đợi đến tiên sơn trồng hạt giống này xuống, có thể lại được một phần cơ duyên lớn”.

Hắn vừa thấp giọng nói, vừa ngồi xổm dưới đất, sau đó dùng tay đào một cái hố trong đất bùn vườn thuốc, rồi gieo hạt đậu nành kia xuống.

“Nếu viên đan dược kia là thật, vậy chứng tỏ hạt giống này cũng là thật”.

Hứa Thái Bình vừa nói vừa dùng bàn tay nhỏ bé cào một chút đất, vô cùng cẩn thận chôn hạt giống đậu nành xuống.